hẻm số 19 – tiếng gọi trong gương

Chương 5: ẢNH CŨ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm ấy, Hà Vy thức trắng. Trong đầu cô, tiếng hét của cụ mù cứ vang vọng mãi: “Nó ra rồi! Nó ra rồi!”

Trời sáng, sương tan dần. Hẻm 19 trông lại như mọi ngày – ẩm thấp, vắng người, yên ắng đến đáng sợ.

Cô ngồi trước chiếc bàn cũ, lật từng cuốn album mà mẹ để lại. Phần lớn là ảnh chụp phong cảnh, nhưng ở cuối có một xấp ảnh bị kẹp riêng, viền đã ố vàng.

Trên tấm đầu tiên, là ảnh cô lúc tám tuổi. Nhưng lạ lùng thay — khuôn mặt cô bị mờ đi, như bị ai đó cố tình cào xóa.

Vy vuốt nhẹ, lòng bàn tay chạm vào bề mặt lạnh toát. Dưới ánh sáng, trên lớp giấy ảnh hiện lên những vệt móng tay nhỏ, khắc sâu đến mức rách cả giấy.

Cô lấy kính lúp soi kỹ. Ở góc phải, lờ mờ xuất hiện một hình bóng khác — một bé gái có dáng giống hệt cô, nhưng đang đứng phía sau, nửa người chìm trong bóng.

Trên mặt bé, chỉ có một nụ cười.

Vy mở máy tính, scan bức ảnh vào. Cô thử điều chỉnh độ sáng, độ tương phản. Khi tăng sáng quá mức, hình ảnh nền bắt đầu hiện ra rõ hơn.

Phía sau cô bé là một căn phòng gương, giống hệt căn phòng hiện tại.

Và trong gương, thấp thoáng bóng người phụ nữ – khuôn mặt mờ nhưng đôi mắt đen sâu hút.

“Mẹ…” – Vy thốt lên.

Nhưng khi cô in bức ảnh ra, nét mặt người phụ nữ biến mất. Chỉ còn lại hình của cô bé — và đôi mắt mở to đến trống rỗng.

Từ trong máy in, một luồng hơi lạnh phả ra, khiến Vy nổi da gà. Cô giật mình khi phát hiện mặt bàn bị ướt. Không phải nước… mà là dấu tay.

Năm dấu ngón tay, nhỏ, ẩm, in đậm như vừa từ dưới nước chạm lên.

Buổi chiều, cô đến thư viện thị trấn, hy vọng tìm tài liệu về “thí nghiệm phản chiếu linh hồn” mà cụ mù nói. Cô hỏi người thủ thư già, một bà cụ tóc bạc búi cao.

Nghe xong, bà chỉ im lặng rất lâu, rồi nói nhỏ:

“Có một báo cáo năm 1998. Dự án bị hủy sau khi một đứa trẻ biến mất. Người phụ nữ phụ trách… họ Nguyễn. Có phải mẹ cô không?”

Vy chết lặng.

Bà thủ thư rút ra từ ngăn kéo một bì thư cũ, bọc ni-lông, bên trong là tấm ảnh chụp căn phòng thí nghiệm. Ở giữa ảnh, một cái gương khổng lồ được gắn lên tường.

Trước gương là một bé gái mặc váy trắng, ngồi trên ghế kim loại. Và bên cạnh, người phụ nữ khoác áo blouse trắng đang đặt tay lên vai cô bé.

Tên ghi chú ở dưới:

“Đối tượng: Vy N. – Ngày thử nghiệm: 12/7/1998.”

Máu Vy như ngừng chảy. Cô siết tấm ảnh trong tay. “Vậy… đứa trẻ biến mất trong báo cáo là ai?”

Bà thủ thư nhìn cô, ánh mắt già nua như chứa đựng điều gì cô không dám hiểu.

“Là đứa trẻ bên trong gương. Không ai tìm thấy xác nó.”

Tối.

Vy quay về căn nhà.

Cô đặt bức ảnh cũ trên bàn, bên cạnh máy quay. Gió thổi, làm khung ảnh đung đưa. Trong khoảnh khắc đó, cô thấy bóng mình phản chiếu trong gương chậm hơn nửa nhịp.

Cô thử giơ tay lên. Bóng trong gương cũng giơ tay. Nhưng khi cô hạ xuống, nó vẫn giữ nguyên.

Vy lùi lại, tim đập dữ dội.

Rồi bóng kia khẽ nghiêng đầu, nở một nụ cười hệt như cô bé trong ảnh.

“Chào mừng trở lại, Vy. Giờ thì... nhớ ra rồi chứ?”

Tấm ảnh trên bàn bỗng cháy xém góc.

Căn phòng chìm trong ánh sáng nhấp nháy, và giữa làn khói mỏng, mùi ảnh cháy khét lẹt lan ra — mùi như da người.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×