hẻm số 19 – tiếng gọi trong gương

Chương 6: CĂN PHÒNG TẦNG BA


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi ngọn lửa trong bức ảnh tắt hẳn, căn phòng rơi vào tĩnh lặng. Hà Vy ngồi thẫn thờ, tim đập nhanh đến mức cô nghe rõ từng nhịp trong tai mình. Mùi khét vẫn còn vương trong không khí, hòa với hơi ẩm từ tường cũ.

Trên trần nhà, có một vết nứt chạy dài, dẫn thẳng về phía cầu thang gác gỗ – lối lên tầng ba.

Cánh cửa đó, mẹ cô từng dặn: “Không bao giờ được mở.”

Nhưng tối nay, từ trên đó vang xuống tiếng “cọt kẹt” như có người đang bước.

Cô cầm lấy đèn pin, tay run rẩy. Mỗi bậc thang kêu lên như xương gãy. Mùi ẩm mốc càng lúc càng nặng. Ở nửa cầu thang, Vy nhìn thấy một mảnh vải trắng dính trên lan can – vải của áo blouse.

Khi lên đến cửa tầng ba, cô dừng lại. Cánh cửa bị khóa bằng ổ sắt rỉ, nhưng quanh đó là dấu móng tay, cào sâu vào gỗ.

Một mảnh giấy bị nhét vào khe cửa, chữ viết nguệch ngoạc:

“KHÔNG PHẢI MẸ MÀY.”

Cô nuốt khan. Bàn tay nắm chặt chùm chìa khóa cũ tìm thấy trong ngăn tủ hôm trước. Chìa vừa tra vào, ổ khóa tự bật mở.

Cánh cửa hé ra, gió lạnh tràn xuống, mang theo mùi sắt gỉ và… thuốc khử trùng.

Bên trong là một căn phòng thí nghiệm bị bỏ hoang.

Tường treo đầy ảnh đen trắng – tất cả đều là khuôn mặt trẻ con. Có đứa cười, đứa khóc, nhưng tất cả đều không có đồng tử.

Ở giữa phòng là một chiếc gương lớn cao hơn hai mét, được bao phủ bởi tấm vải bạc. Trên bàn còn sót lại cuốn sổ ghi chép. Vy lật ra:

“Thí nghiệm 07: Tách phản chiếu. Đối tượng có biểu hiện lặp giọng, rối loạn bản thể. Phản chiếu bắt đầu tự hành động.”

Trang cuối cùng, nét chữ gấp gáp:

“Phản chiếu muốn ra ngoài.”

Cô nuốt nước bọt. Lưng áo lạnh toát mồ hôi.

Trên sàn, một khung kim loại tròn, giống buồng giam. Ở trong, vài mảnh gương vỡ dính máu đã khô.

Vy quay lại phía gương lớn. Không biết vì sao, cô cảm thấy nó như đang nhìn cô trước. Cô tiến lại gần, run run kéo tấm vải bạc xuống.

Phản chiếu trong gương… không có.

Chỉ có căn phòng trống trơn – không có Vy, không có ánh đèn pin.

Cô lùi lại, tim thắt chặt. Rồi trong gương, hình ảnh từ từ xuất hiện: cô bé trong bức ảnh cũ.

Bé đứng lặng, đôi mắt đen không ánh sáng, cười rất khẽ.

“Mẹ đã hứa… mẹ sẽ cho em ra ngoài.”

Tiếng nói vọng lên, không qua miệng bé, mà phát ra từ khắp căn phòng. Mỗi bức ảnh trên tường rung nhẹ, như bị gió chạm.

Vy lùi sát tường. Đèn pin tắt phụt.

Trong bóng tối, tấm gương rạn nứt một đường dài, phát ra ánh sáng mờ. Từ trong kẽ nứt, một bàn tay nhỏ thò ra, ướt nhẹp, lạnh buốt.

Vy hét lên, giật lùi về phía cửa. Nhưng khi cô quay lại, cánh cửa đã biến mất.

Trên tường, chỉ còn lại dòng chữ máu:

“Tầng ba – nơi phản chiếu không chịu ngủ.”

Khi bình minh lên, hàng xóm chỉ thấy cửa tầng ba hé mở, đèn vẫn sáng, nhưng không ai trả lời tiếng gọi.

Người ta kể rằng đêm nào trời sấm, họ vẫn thấy bóng cô gái đứng trong khung cửa sổ tầng ba, soi gương… nhưng gương chẳng bao giờ phản chiếu lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×