hẹn em dưới ánh hoàng hôn

Chương 10: Tại sao tôi không thể quên được cô?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm đó, Lục Tư Minh mất ngủ.

Anh nằm trong căn hộ đơn độc tầng hai mươi, nhìn qua cửa kính, thành phố trải dài trong biển đèn như những dải sao bị rơi xuống nhân gian. Ánh sáng lấp lánh, đẹp nhưng lạnh lẽo.

Trong đầu anh, hình ảnh nụ cười của Tô Nhan cứ hiện đi hiện lại.

Nụ cười giống đến mức đáng sợ. Giống người con gái mà anh từng yêu, từng chôn vùi ký ức, từng hứa sẽ không bao giờ nhắc lại.

Thẩm An.

Cái tên như vết sẹo trên tim.

Anh từng nghĩ mình đã quên được cô ấy – ít ra, đã học cách sống tiếp. Nhưng kể từ khi gặp Tô Nhan, tất cả như bị đảo lộn.

Mỗi lần cô ngẩng đầu, mỗi lần cô nói chuyện, mỗi ánh nhìn… đều khiến tim anh run lên – không phải vì mới mẻ, mà vì quá quen.

Anh bật dậy, đi đến bàn làm việc.

Trên đó vẫn còn tấm ảnh cũ – ảnh chụp hai năm trước, khi anh và Thẩm An đứng bên bờ biển, gió thổi tóc cô tung bay.

Cô cười, nhẹ như gió, mắt cong cong như vầng trăng non.

Và trong khoảnh khắc ấy, anh từng nghĩ: “Nếu có một ngày em không còn nữa, tôi sẽ không sống nổi.”

Nhưng cô đã rời đi.

Không lời từ biệt.

Chỉ để lại một bức thư – viết vội, chữ nghiêng, nhòe đi bởi nước mắt hoặc mưa, anh không biết.

Câu cuối cùng cô viết là:

“Đừng tìm em. Vì nếu một ngày nào đó em quay lại, anh sẽ nhận ra – không phải bằng lý trí, mà bằng tim.”

Lúc ấy, anh cho rằng đó chỉ là lời nói đầy kịch tính.

Nhưng bây giờ…

Anh lôi trong ngăn kéo ra tờ giấy đã cũ, đặt cạnh ảnh Tô Nhan đang lưu trên màn hình máy tính.

Giống. Giống đến mức khiến người ta muốn điên.

Ngày hôm sau, tại viện nghiên cứu.

Tô Nhan đến sớm. Cô mang theo cà phê, đặt lên bàn anh.

“Anh ngủ được không?” – cô hỏi, giọng nhẹ.

Anh nhìn ly cà phê bốc khói. “Cũng tạm.”

“Anh trông không giống người ‘cũng tạm’.”

Anh không trả lời, chỉ cười nhạt. “Còn cô? Mắt thâm thế kia.”

“Tôi thức để xử lý dữ liệu ánh sáng hôm qua. Có vài tín hiệu lạ trong đoạn chiếu cuối.”

“Lạ thế nào?”

“Tôi không biết. Nhưng nó phát ra tần số trùng với sóng thần kinh cảm xúc của con người. Và… nó trùng khớp với tín hiệu đã từng xuất hiện trong dữ liệu cũ của dự án Ánh sáng nguyên bản – dự án mà anh từng làm với Thẩm An.”

Không khí chợt lặng đi.

Anh ngẩng lên, ánh mắt tối lại. “Cô biết nhiều hơn tôi nghĩ.”

“Tôi đọc tài liệu. Tôi có quyền.”

Anh không phản bác. Chỉ nhìn cô thật lâu, rồi khẽ nói: “Tô Nhan, cô có bao giờ cảm thấy mình đang sống trong ký ức của người khác không?”

Cô hơi giật mình. “Anh nói gì vậy?”

“Không, tôi chỉ… tò mò.”

Anh quay đi, nhưng trong đầu anh là cơn sóng hỗn loạn.

Mỗi lần cô nói, ánh mắt, ngữ điệu, thậm chí cả cử chỉ khi khuấy cà phê – tất cả đều y như Thẩm An.

Nhưng Tô Nhan lại có gì đó khác – một nỗi buồn nhẹ, một sự chênh vênh mà Thẩm An chưa bao giờ có.

Nếu nói Thẩm An là ngọn gió xuân rực rỡ, thì Tô Nhan giống hoàng hôn – trầm, ấm, và đau.

Buổi chiều, khi mọi người rời viện, Tô Nhan ở lại.

Cô ngồi trước màn hình, xem lại đoạn dữ liệu chiếu sáng.

Trong tệp lưu, xuất hiện một đoạn ghi âm mờ.

Giọng nữ: “Tư Minh, nếu anh còn nhớ em, đừng cố quên.”

Cô giật mình, tim đập mạnh.

Giọng nói ấy… là của ai?

Cô không nhớ mình từng nói như thế, nhưng từng từ đều khớp với âm sắc của cô.

Cửa phòng bật mở.

Lục Tư Minh bước vào, trán khẽ cau. “Cô vẫn ở đây à?”

“Anh… có thể giải thích cho tôi đoạn ghi âm này không?”

Anh bước đến, nhìn màn hình. Khi giọng nói vang lên lần nữa, anh đứng lặng.

Một phút. Hai phút.

Rồi anh nói nhỏ, khàn giọng: “Đó là giọng của Thẩm An.”

“Nhưng tại sao… nó lại trong dữ liệu tôi đang làm?”

“Vì cô đang tiếp tục thí nghiệm mà cô ấy để lại.”

Cô nhìn anh, ánh mắt dần run rẩy. “Anh… nói vậy là sao?”

“Thẩm An… trước khi rời đi, đã dùng thiết bị ghi cảm xúc – dạng ánh sáng – để lưu giữ toàn bộ ký ức và sóng thần kinh của mình. Dự án ‘Ánh sáng cảm xúc’ mà cô đang thực hiện thực ra là bản kế tiếp, được khởi động lại khi cô gia nhập viện.”

“Anh nói… tôi đang tái tạo ký ức của cô ấy?”

Anh gật đầu. “Phải. Nhưng tôi không ngờ, ánh sáng đó lại phản ứng mạnh đến thế khi gặp cô.”

“Tại sao là tôi?” – cô hỏi, giọng nghẹn.

Anh nhìn cô, lâu đến mức ánh đèn dường như cũng ngừng nhấp nháy.

“Vì cô có cùng tần số cảm xúc với Thẩm An. Hoặc…” – anh dừng lại, giọng trầm xuống – “hoặc cô chính là cô ấy.”

Tô Nhan bật cười, nhưng nước mắt đã rơi.

“Anh điên rồi. Tôi không phải cô ta. Tôi là tôi.”

“Tôi biết.” – anh đáp, nhưng ánh mắt lại không chắc chắn. “Tôi biết cô không phải cô ấy. Nhưng tại sao… tôi lại không thể quên được cô, dù chỉ là một khoảnh khắc?”

Cô quay đi, cắn môi.

“Có lẽ vì anh chưa từng quên Thẩm An.”

“Không. Tôi đã quên rồi. Tôi đã chôn ký ức đó suốt hai năm. Cho đến khi cô xuất hiện.”

Anh bước đến gần hơn, gần đến mức hơi thở của anh chạm vào tóc cô.

“Cô biết cảm giác nhìn thấy lại một người mình từng yêu, trong một cơ thể khác, là thế nào không? Là giằng xé. Là sợ hãi. Là đau đến mức muốn trốn, nhưng lại không thể. Vì mỗi lần nhìn thấy, tôi lại nhận ra mình chưa bao giờ hết yêu.”

Cô không dám quay lại.

Giọng anh run nhẹ, như bị xé toạc. “Tại sao tôi không thể quên được cô? Là vì ký ức? Hay vì cô thực sự là người khiến tôi yêu lại?”

Không gian im phăng phắc.

Ngoài kia, sấm chớp lóe lên, soi rõ gương mặt hai người – gần như chỉ cách nhau hơi thở.

Cô ngẩng lên, nhìn sâu vào mắt anh. “Nếu tôi là người khác, anh có yêu tôi không?”

“Có.” – anh đáp không do dự. “Vì dù cô là ai, ánh sáng trong cô vẫn khiến tôi tin rằng, tôi đã từng gặp cô ở một nơi khác. Ở đó, cô đã cười với tôi – như bây giờ.”

Cô bật cười trong nước mắt. “Anh đúng là kẻ mâu thuẫn.”

“Ừ. Nhưng tình yêu vốn là thứ mâu thuẫn nhất trên đời.”

Một tiếng nổ nhỏ vang lên từ tầng dưới – hệ thống ánh sáng tự khởi động.

Anh lập tức kéo cô chạy xuống.

Phòng thí nghiệm ngập ánh sáng trắng, dày đặc như sương, trôi trong không trung. Giữa luồng sáng ấy, hình ảnh một cô gái hiện lên – rõ ràng, mờ ảo.

Là Thẩm An.

Cô đứng đó, vẫn nụ cười ấy, vẫn ánh mắt ấy.

Giọng cô vang lên, nhẹ như gió:

“Tư Minh, nếu anh thấy hình ảnh này, đừng sợ. Ánh sáng sẽ chỉ dẫn anh đến ký ức mà anh cần giữ. Đừng cố quên em. Vì anh chưa bao giờ thực sự quên.”

Ánh sáng bùng lên, rồi vụt tắt.

Tô Nhan run rẩy, bám vào tay anh. “Anh thấy chứ?”

“Thấy.” – anh thì thầm.

Cô nhìn anh, trong đôi mắt ngập nước. “Vậy bây giờ anh tin tôi là ai?”

Anh khẽ lắc đầu. “Tôi không biết. Nhưng dù cô là ai, tôi sẽ không để mất cô thêm lần nữa.”

Anh nói, rồi kéo cô vào lòng.

Cô sững lại – hơi ấm thật, nhịp tim thật. Không phải ánh sáng, không phải ký ức.

Giữa căn phòng ngập mùi ozone và tiếng máy rì rì, hai con người đứng im.

Thế giới ngoài kia dường như tan biến, chỉ còn họ – cùng nỗi sợ, cùng yêu thương, cùng khao khát tìm lại điều đã mất.

Đêm khuya, khi Tô Nhan trở về phòng, cô đứng trước gương.

Hình ảnh phản chiếu trong gương không còn rõ. Ánh sáng chập chờn, từng vệt sáng nhỏ bay quanh cô như đom đóm.

Một giọng nói vang lên trong đầu – không rõ là của cô hay của ai khác:

“Nếu có một ngày, anh hỏi vì sao anh không thể quên, hãy nói với anh rằng – vì em vẫn còn ở đây.”

Cô đưa tay chạm lên ngực, cảm nhận nhịp đập nhanh của trái tim mình.

Cảm giác vừa lạ vừa quen, vừa sợ vừa dịu dàng.

Phải chăng, có những thứ không thể giải thích bằng khoa học – như việc hai linh hồn từng gặp nhau, rồi lạc mất, rồi gặp lại dưới hình hài khác.

Cô khẽ thì thầm, như trả lời cho cả quá khứ và hiện tại:

“Vì tôi cũng chưa từng quên anh.”

Ngoài cửa sổ, bầu trời đêm mở ra, ánh trăng mờ ảo soi xuống.

Trong khoảng lặng ấy, một nụ cười mờ xuất hiện trên môi cô – nụ cười giống hệt người con gái trong ký ức anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×