Ba ngày sau, Tô Nhan trở lại viện nghiên cứu.
Cô không định đi, nhưng trong lòng có cảm giác nếu tiếp tục trốn tránh, thứ ánh sáng trong cô sẽ tắt hẳn.
Hành lang dài, mùi khử trùng nhẹ, tiếng giày vang đều trên sàn đá. Mọi thứ quen thuộc, nhưng cũng lạ lẫm – như thể mỗi bước chân cô đang dẫm lên ký ức của một người khác.
Khi cô mở cửa phòng thí nghiệm, ánh sáng từ dãy đèn phản chiếu lên tường kính, lấp lánh. Lục Tư Minh đang đứng quay lưng, trên tay là tấm bản đồ ánh sáng mà anh đang chỉnh sửa.
Cô dừng lại, khẽ gõ lên mặt bàn.
Anh không quay lại, chỉ nói nhỏ:
“Cô đến rồi à.”
“Anh biết tôi sẽ đến?”
“Ừ. Người mang trong mình ánh sáng, không thể ở trong bóng tối quá lâu.”
Cô mím môi. “Anh lại triết lý rồi.”
Anh xoay người, ánh mắt anh khi chạm vào cô khiến tim cô khẽ lỡ một nhịp.
Ánh sáng phản chiếu lên đôi mắt sâu thẳm, khiến cô phải quay đi để tránh lộ vẻ bối rối.
“Cô ăn sáng chưa?” – Anh hỏi.
“Rồi.”
“Cà phê?”
“Tôi tự pha.”
“Đắng?”
“Rất đắng.”
“Thế mà vẫn uống?”
“Vì nếu không uống, tôi sẽ không tỉnh được để nói chuyện với anh.”
Anh cười. Một nụ cười thật, nhẹ mà sâu.
Nụ cười đầu tiên sau bao ngày.
Và chính giây phút ấy, cô nghe thấy tiếng tim mình – một tiếng “thịch” rõ ràng, mạnh mẽ, như một tín hiệu cô không thể giả vờ không nghe.
Trong buổi họp ngắn, anh giới thiệu về dự án mới: tái cấu trúc mô phỏng cảm xúc qua ánh sáng.
Cô chăm chú nghe, ghi chép từng dòng, nhưng không hiểu sao ánh mắt lại thỉnh thoảng trượt khỏi bảng, dừng lại ở anh.
Khi anh cúi xuống, tóc anh rũ nhẹ, khi anh giơ tay chỉ lên màn hình, giọng trầm mà chắc. Mỗi chi tiết nhỏ của anh như đều mang theo trọng lượng riêng khiến không gian thu hẹp lại – chỉ còn anh, và ánh sáng bao quanh.
Khi buổi họp kết thúc, anh bước lại gần cô. “Có câu hỏi nào không?”
“Không. Nhưng tôi có một yêu cầu.”
“Là?”
“Đừng cười nữa.”
Anh khựng lại, hơi nhíu mày. “Tại sao?”
“Vì mỗi lần anh cười, tôi… không tập trung được.”
Anh nhìn cô, ánh mắt pha chút thích thú. “Vậy cô muốn tôi làm gì? Giữ mặt lạnh cả ngày à?”
“Ít ra như trước đây. Lạnh, xa, không gây mất tập trung.”
Anh nhướn mày, khẽ cười lại. “Nhưng nếu tôi nói rằng tôi chỉ cười khi nhìn thấy cô thì sao?”
Tim cô như ngừng đập một nhịp.
Anh vẫn nhìn cô, thản nhiên, không giấu đi ý nghĩa trong câu nói.
“Anh…” – cô lắp bắp, rồi dừng lại. “Anh lại bắt đầu thí nghiệm cảm xúc hả?”
“Không. Tôi đang sống thật.”
Câu trả lời đơn giản, nhưng khiến cô đứng lặng.
Buổi chiều, trời bất ngờ đổ mưa.
Những giọt nước lăn dài trên cửa kính, phản chiếu ánh đèn thành chuỗi hạt lung linh. Cô ngồi trong văn phòng, nhìn màn mưa dày đặc, lòng trống trải lạ.
Một lúc sau, cửa mở. Anh bước vào, trên vai vẫn còn vệt mưa.
“Cô chưa về?” – Anh hỏi.
“Chưa. Tôi định hoàn thành báo cáo.”
“Cô sẽ ốm nếu cứ ở đây mãi.”
“Anh cũng vậy.”
Anh bật cười khẽ. “Nếu ốm, tôi vẫn còn cô chữa cho.”
Cô ngẩng lên, ánh nhìn họ giao nhau qua làn mưa. Không hiểu sao, trong giây lát, cô cảm thấy tim mình lại loạn nhịp – giống như đang rơi vào nhịp đập của người khác.
“Anh có bao giờ nghĩ, có thể chúng ta đã từng gặp nhau trước đây?” – cô hỏi, bất chợt.
“Có.” – Anh đáp ngay.
Cô hơi ngạc nhiên. “Thật à?”
“Ừ. Khi tôi nhìn thấy nụ cười của cô lần đầu tiên, tôi đã chắc chắn rằng mình từng nhìn thấy nó – ở đâu đó, trong hoàng hôn.”
Cô im lặng.
Bên ngoài, mưa vẫn rơi, từng giọt va vào cửa kính, tạo thành những âm thanh dịu như tiếng tim đập.
Anh tiến lại gần, ngồi xuống cạnh bàn cô. “Cô có biết vì sao tôi bắt đầu dự án ‘Ánh sáng cảm xúc’ không?”
“Vì anh muốn định lượng cảm xúc.”
“Không chỉ vậy. Tôi muốn tìm lại nụ cười của một người đã mất.”
Giọng anh thấp, chậm rãi, nhưng mỗi từ như mũi dao chạm vào nỗi đau.
Cô không dám hỏi thêm.
“Còn cô thì sao?” – anh tiếp, quay sang nhìn cô. “Cô làm việc ở đây vì điều gì?”
Cô khẽ cười, nhưng là nụ cười buồn. “Tôi cũng không biết. Có lẽ… để tìm lý do cho chính mình. Tôi không nhớ nhiều, nhưng cứ mỗi khi nhìn thấy ánh sáng vàng lúc hoàng hôn, tim tôi lại đau. Như thể có ai đó đang đợi tôi ở nơi khác.”
Anh im lặng.
Một khoảng lặng kéo dài, chỉ còn tiếng mưa rơi, tiếng thở chậm, và khoảng cách giữa hai người thu hẹp từng chút.
Đột nhiên, điện thoại anh reo. Anh đứng dậy nghe, giọng nghiêm lại.
Cô nghe loáng thoáng mấy từ: “bản mẫu lỗi… hệ thống ánh sáng đảo chiều… dữ liệu cảm xúc không ổn định…”
Anh tắt máy, quay lại. “Tôi phải xuống tầng hầm. Có sự cố với bộ điều khiển.”
“Tôi đi cùng.”
“Không cần, nguy hiểm.”
“Anh nghĩ tôi yếu đến thế à?” – cô nói, giọng chắc.
Anh thoáng nhìn, rồi gật đầu. “Đi theo tôi.”
Tầng hầm rộng, tối, đèn cảnh báo nhấp nháy đỏ.
Một máy chiếu ánh sáng đang hoạt động bất thường, tạo ra những vòng sáng xoáy giữa không gian.
Anh cúi xuống bảng điều khiển, chỉnh tay. “Hệ thống đang phản ứng ngược – nó đang mô phỏng cảm xúc của ai đó.”
“Của ai?”
“Không biết.” – Anh ngẩng lên, ánh sáng đỏ phản chiếu trong mắt. “Nhưng cảm xúc này… rất mạnh. Là tình cảm lẫn sợ hãi.”
Bất ngờ, một luồng sáng quét qua, bao lấy cả hai.
Tô Nhan thấy mắt mình mờ đi, rồi hình ảnh trước mặt thay đổi.
Cô thấy… chính mình – hay đúng hơn, một người giống hệt cô – đang đứng bên cửa sổ, cười với Lục Tư Minh.
Cô gái đó nói:
“Nếu một ngày, em không còn bên anh, xin hãy nhớ nụ cười này. Vì nó không phải để anh quên, mà để anh tiếp tục sống.”
Ánh sáng vụt tắt.
Mọi thứ trở lại bình thường.
Cô thở gấp, toàn thân run lên. Anh nắm lấy vai cô. “Cô không sao chứ?”
Cô lắc đầu, giọng nghẹn: “Tôi vừa thấy cô ấy.”
Anh siết chặt vai cô hơn. “Tôi cũng vậy.”
Họ nhìn nhau – không ai nói, chỉ có ánh sáng còn sót lại từ hệ thống hắt lên gương mặt họ, khiến đôi mắt cả hai đều ánh lên thứ sáng lạ: nửa thật, nửa ảo.
Sau khi hệ thống ổn định, họ cùng lên lại tầng trên.
Trời đã tạnh mưa, bầu không khí sau bão như được gột sạch, ẩm ướt mà trong trẻo.
Anh đưa cô về, hai người đi dọc con đường ngập ánh đèn.
“Anh có sợ không?” – cô hỏi.
“Sợ gì?”
“Sợ ký ức của người khác chiếm lấy hiện tại.”
Anh mỉm cười – nụ cười ấy lại xuất hiện, khiến cô tim loạn nhịp lần nữa.
“Không. Vì đôi khi, có những ký ức đáng để giữ, dù chúng không phải của mình.”
Cô khẽ cúi đầu, giọng nhỏ đi: “Nụ cười của anh… có thể khiến người ta lạc mất phương hướng đấy.”
“Thế cô đã lạc chưa?”
Cô ngẩng lên, đôi mắt sáng dưới ánh đèn. “Rồi.”
“Và cô có muốn tìm đường lại không?”
Cô lắc đầu, môi cong lên: “Không. Vì có lẽ tôi đang ở đúng nơi mình nên ở.”
Anh dừng bước.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn một nhịp thở.
Gió đêm thổi qua, mang theo mùi đất ướt và hoa nhài.
“Cô đang… rung động với tôi sao?” – anh hỏi, nửa đùa nửa thật.
“Còn anh?” – cô đáp, nụ cười khẽ như gợn sóng.
“Có lẽ.”
“Vì nụ cười của ai?”
Anh không trả lời, chỉ nhìn cô rất lâu.
Rồi anh nói chậm, từng chữ: “Vì cô.”
Cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào anh.
Trong đôi mắt ấy không còn hình bóng ai khác, chỉ còn mình cô.
Một nụ cười – không biết của ai trong hai người – nở ra, nhẹ như hơi thở, nhưng đủ khiến không gian quanh họ dừng lại.
Đêm đó, khi về nhà, Tô Nhan soi gương.
Ánh sáng từ đèn bàn phản chiếu lên khuôn mặt cô. Cô thử mỉm cười – và bất ngờ nhận ra: nụ cười ấy không còn hoàn toàn giống Thẩm An nữa.
Nó là của cô.
Và có lẽ, đó chính là điều khiến tim anh loạn nhịp.
Cô chạm tay lên ngực, nơi tim đang đập nhanh, khẽ thì thầm:
“Lần này, để tôi là người mỉm cười trước, được không?”
Ngoài cửa sổ, ánh trăng tràn xuống, phủ lên tấm kính một lớp sáng bạc mỏng.
Giữa ánh sáng ấy, cô thấy phản chiếu lại một hình ảnh – cô và anh, cùng cười.
Không còn khoảng cách, không còn ảo ảnh.
Chỉ là hai con người thật, đang bước về phía nhau.