hẹn em dưới ánh hoàng hôn

Chương 11: Bức ảnh bị xóa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng len qua tấm rèm mỏng, hắt lên bàn làm việc đầy giấy tờ và ly cà phê nguội lạnh.

Tô Nhan mở mắt, đầu đau nhức. Cô nhận ra mình đã thiếp đi ngay trên bàn từ lúc nào. Trên màn hình máy tính, một thông báo hiện đỏ chói:

[Tệp dữ liệu Ảnh Gốc_2020 bị xóa. Không thể khôi phục.]

Cô sững người. Ảnh Gốc_2020 – đó là tệp chứa toàn bộ hình ảnh đầu tiên của dự án “Ánh sáng cảm xúc”, bao gồm ảnh thử nghiệm của Thẩm An.

Bàn tay cô run lên khi di chuột.

Không thể khôi phục.

Không ai có quyền xóa dữ liệu ngoài quản lý cấp cao. Nhưng chính cô là người được giao bảo vệ tệp này.

Cô mở nhật ký hệ thống. Dòng lệnh hiện rõ:

User: L.T.M. – Thời gian: 03:17 a.m. – Hành động: Xóa vĩnh viễn.

L.T.M… là Lục Tư Minh.

Tim cô như bị ai bóp chặt.

Ba giờ sáng – khi cô đang ngủ gục tại văn phòng, anh đã vào hệ thống và xóa đi thứ quan trọng nhất.

Tại sao?

Khi anh bước vào, cô đã chờ sẵn.

Ánh mắt cô lạnh hơn thường ngày, không còn chút ngượng ngùng hay lúng túng như trước.

“Tại sao anh làm thế?” – cô hỏi, giọng bình tĩnh đến đáng sợ.

Anh nhìn cô, thoáng sững lại. “Cô nói gì?”

“Đừng giả vờ. Tệp dữ liệu ảnh gốc – anh xóa nó lúc ba giờ sáng.”

Anh im lặng vài giây, rồi khẽ thở ra. “Cô phát hiện rồi.”

“Anh có biết nó quan trọng thế nào không? Đó là bằng chứng duy nhất cho thấy mối liên kết giữa Thẩm An và dự án này. Anh có biết tôi phải mất bao nhiêu tháng để xử lý từng khung ảnh không?”

“Tôi biết.” – giọng anh trầm thấp – “Nhưng tôi không thể để nó tồn tại thêm nữa.”

“Tại sao?” – cô gần như hét lên.

Anh bước đến, đứng đối diện cô. “Vì nếu cô tiếp tục tìm hiểu, cô sẽ hối hận. Tô Nhan, có những thứ nên được quên, không nên đào lại.”

“Anh sợ cái gì? Sợ tôi phát hiện ra anh đã dùng ký ức của người khác để cứu một người mới sao? Hay sợ tôi thật sự là cô ấy?”

Anh im lặng. Ánh mắt tối sâu, như đáy biển giấu bão.

Cô lùi lại một bước, cười cay đắng. “Anh nói đi, Tư Minh. Anh yêu tôi – hay yêu ký ức của cô ấy trong tôi?”

“Cả hai.” – câu trả lời của anh khiến cô chết lặng.

Buổi chiều, cô trở lại phòng lưu trữ, cố gắng tìm bản sao.

Nhưng hệ thống dường như bị ai đó khóa lớp bảo mật kép.

Trong danh mục chỉ còn một tệp duy nhất còn nguyên vẹn: Ảnh thử nghiệm số 7.

Cô mở ra.

Trên màn hình hiện lên hình ảnh mờ ảo – ánh sáng trắng loang như sương, ở giữa là bóng một cô gái đang quay lưng, bên cạnh là người đàn ông trong áo blouse.

Dù chỉ nhìn thoáng, cô vẫn nhận ra: người đàn ông đó là Lục Tư Minh.

Cô gái quay lưng – vai gầy, tóc dài, dáng nhỏ nhắn – rất giống cô.

Phía dưới bức ảnh có ghi chú:

“Mẫu số 7 – Kết nối thành công giữa chủ thể và ký ức nguồn. Tỷ lệ đồng bộ: 98%.”

98%.

Cô ngồi lặng.

Nếu đúng như ghi chú, điều đó có nghĩa – ký ức của Thẩm An đã được truyền sang cô gần như hoàn toàn.

Một tiếng gõ cửa khẽ vang.

Cô vội tắt màn hình.

Là trợ lý khoa – Tiêu Hàn, người luôn giúp cô xử lý dữ liệu.

“Chị Nhan, em nghe nói anh Lục bảo dừng toàn bộ thí nghiệm. Có chuyện gì thế ạ?”

“Không có gì.” – cô mím môi.

“Nhưng… em thấy lạ. Sáng nay anh ấy gửi yêu cầu khóa hệ thống, rồi ra ngoài. Em nghe phòng bảo vệ nói anh ấy đến khu kho cũ – nơi cất thiết bị quét ký ức nguyên bản.”

Tô Nhan sững lại. “Kho cũ à?”

“Vâng. Em nghĩ… có thể anh ấy đang giấu gì đó ở đó.”

Chiều xuống, cô một mình đến khu kho.

Cánh cửa sắt nặng nề, rỉ sét, dán niêm phong “Không phận sự miễn vào”.

Cô dùng thẻ quyền hạn cấp cao, cửa mở ra với tiếng kêu rít.

Không gian tối, chỉ có vài dải đèn vàng yếu ớt.

Bên trong là những thùng chứa, máy móc phủ bụi, và những tấm ảnh chụp lơ lửng trên màn hình lưu trữ cũ.

Giữa căn phòng, một thiết bị ánh sáng vẫn còn hoạt động – máy quét ký ức gốc.

Màn hình hiển thị dữ liệu:

Chủ thể thử nghiệm 07 – Kết quả: Thành công.

Tên người hiến ký ức: Thẩm An.

Tên vật chủ tiếp nhận: … (Dòng chữ sau đó bị xóa mờ, chỉ còn hai ký tự: “T.N.”)

Cô đứng chết lặng.

T.N – Tô Nhan.

Không thể nào.

Một loạt hình ảnh vụt hiện trong đầu – nhanh, rối loạn, mờ ảo:

Cô thấy một bãi biển. Thấy gió thổi tung tóc, thấy người đàn ông quay lưng gọi tên “An Nhiên” – giọng anh khản đặc.

Rồi ánh sáng trắng bao trùm.

Tiếng máy nổ, tiếng ai đó hét lên: “Không! Dừng lại!”

Tất cả biến mất.

Cô gục xuống, hai tay ôm đầu, hơi thở đứt quãng.

Ký ức vừa rồi không thể là tưởng tượng. Nó quá thật – từng chi tiết, từng cảm xúc.

Cô khẽ thì thầm: “Mình là ai… thật ra là ai?”

Khi cô ra khỏi kho, trời đã tối.

Trên hành lang dài, ánh đèn mờ hắt xuống sàn, bóng cô đổ dài đến tận cuối dãy.

Bất chợt, giọng anh vang lên phía sau:

“Cô không nên đến đây.”

Cô quay lại. Anh đứng trong bóng tối, ánh mắt trầm, mệt mỏi.

“Anh theo dõi tôi à?”

“Tôi biết cô sẽ đến. Vì tôi cũng từng đứng ở đó, trong căn phòng đó, hỏi cùng một câu hỏi.”

“Anh biết tôi là ai.”

Anh không trả lời.

Cô bước tới, gần hơn, ánh mắt như muốn xuyên thấu anh. “Nói đi, Tư Minh. Tôi là ai?”

Anh khẽ khép mắt, giọng nghẹn:

“Cô là Tô Nhan. Là người sống. Là người tôi đang yêu.”

“Không.” – cô lắc đầu, nước mắt rơi. – “Anh đang nói dối. Tôi không phải cô ta, nhưng trong tôi có ký ức của cô ta. Và anh… anh đang cố giữ lại quá khứ bằng cách yêu tôi, đúng không?”

Anh im lặng, rồi khẽ nói: “Nếu cô thực sự là người khác, tại sao trái tim tôi lại phản ứng giống hệt như trước? Khi cô nhìn tôi, khi cô cười, khi cô im lặng. Mọi thứ đều khiến tôi… không thể rời đi.”

“Vì anh chưa quên Thẩm An!”

“Không!” – anh bật thốt – “Vì tôi sợ mất cô lần nữa!”

Giọng anh vang vọng khắp hành lang.

Họ nhìn nhau – một người run, một người sụp.

“Bức ảnh bị xóa,” – cô nói chậm rãi – “không phải vì anh muốn quên, mà vì anh sợ nhớ. Phải không?”

Anh không trả lời.

Cô cười buồn. “Nếu ký ức là gánh nặng, thì anh hãy giữ nó một mình. Còn tôi… tôi muốn biết mình thật sự là ai.”

Cô quay đi.

Anh gọi: “Tô Nhan!”

Cô dừng, nhưng không ngoái lại. “Nếu một ngày anh nhìn thấy tôi mà không còn thấy Thẩm An trong đó nữa… lúc đó hãy đến tìm tôi.”

Cánh cửa thang máy khép lại.

Anh đứng im, nhìn khoảng không tối sẫm phản chiếu gương mặt mình – gương mặt của người vừa đánh mất một thứ không thể gọi tên.

Đêm.

Phòng anh tối, chỉ còn ánh sáng mờ từ màn hình máy tính.

Anh mở thư mục ẩn – tệp “Ảnh Gốc_2020”.

Nó chưa bị xóa. Anh đã sao lưu lại trước đó.

Trên màn hình hiện lên bức ảnh duy nhất:

Thẩm An và anh trong phòng thí nghiệm, cô mỉm cười, tay chạm nhẹ vào mặt anh.

Dòng chữ ghi bên dưới:

“Nếu có kiếp sau, em muốn trở lại, để anh không phải sống trong ký ức của em, mà là trong hiện tại của chính anh.”

Anh khẽ cười, nhưng nụ cười run rẩy.

“Tại sao tôi không thể quên được cô… vì cô chưa bao giờ rời khỏi tôi, đúng không?”

Ánh sáng từ màn hình chiếu lên gương mặt anh – một gương mặt vừa yêu, vừa sợ, vừa cô đơn đến tột cùng.

Anh đưa tay lên, chạm nhẹ vào hình ảnh cô trên màn hình, giọng khẽ như gió thoảng:

“Cho dù em là ai, An hay Nhan… tôi cũng chỉ có thể yêu một người – là em.”

Ngoài cửa sổ, trời bắt đầu mưa.

Những giọt nước vỡ trên mặt kính, tan thành ánh sáng nhỏ như hạt ký ức.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×