hẹn em dưới ánh hoàng hôn

Chương 12: Một người từng chết và một người chưa từng sống đúng nghĩa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm ấy, Tô Nhan không ngủ được.

Tiếng mưa ngoài cửa sổ cứ rơi mãi, như một bản nhạc đều đều, len vào tận sâu trong ngực.

Cô ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào bàn tay mình – bàn tay đang run khẽ, lạnh buốt.

Trong đầu cô, những hình ảnh rời rạc cứ lặp đi lặp lại.

Bãi biển. Ánh sáng trắng. Giọng nói ai đó khàn đặc gọi “An Nhiên, đừng đi”.

Cô không biết “An Nhiên” là ai, nhưng mỗi lần nghe thấy, tim cô lại nhói lên.

Cô đã từng cố gắng lý giải: có thể chỉ là ảo giác do áp lực công việc, do thí nghiệm ánh sáng tác động đến vùng thần kinh cảm xúc.

Nhưng càng cố phủ nhận, những mảnh ký ức ấy càng trở nên thật hơn – như đang đòi được thừa nhận.

Cô nắm chặt tấm thẻ ID nghiên cứu trong tay, dán mắt vào dòng chữ in nổi: “Mẫu số 07 – T.N.”

Tô Nhan.

Tên cô, nhưng cũng là mã thí nghiệm.

Nếu cô chỉ là vật chủ mang ký ức của người khác – vậy phần nào trong cô mới là thật?

Buổi sáng, cô đến viện sớm hơn thường lệ.

Cánh cửa phòng làm việc của Lục Tư Minh hé mở, ánh sáng hắt ra một vệt dài. Anh đang đứng bên bàn, cúi đầu xem hồ sơ, dáng người cô đơn đến lạ.

“Anh chưa về sao?” – giọng cô vang lên, khẽ khàng.

Anh ngẩng lên, thoáng bất ngờ. “Tôi tưởng cô nghỉ.”

“Tôi không muốn nghỉ.” – cô đáp. – “Tôi muốn nói chuyện. Về mọi thứ.”

Anh im lặng một lúc rồi gật. “Được.”

Cô bước vào, khép cửa lại.

Không khí giữa hai người đặc quánh.

Cô nhìn anh, giọng bình tĩnh: “Tôi đã thấy dữ liệu trong kho. Về ‘Mẫu 07’. Tôi muốn anh nói thật. Thẩm An là ai?”

Lục Tư Minh không tránh ánh nhìn của cô.

“Cô ấy… từng là đồng nghiệp của tôi. Là người đầu tiên tham gia thử nghiệm ‘Truy hồi ký ức bằng ánh sáng’. Và cũng là người duy nhất thất bại.”

“Thất bại?”

Anh khẽ gật. “Ba năm trước, trong giai đoạn thứ hai, hệ thống quá tải. Cô ấy bị tổn thương não nặng, rơi vào trạng thái chết lâm sàng. Mọi dữ liệu ký ức của cô ấy được lưu lại dưới dạng ánh sáng cảm xúc – chính là tệp mà cô từng quản lý.”

Tô Nhan khẽ rùng mình. “Vậy còn tôi? Vì sao tôi có ký ức của cô ấy?”

Anh siết chặt tay. “Vì dự án ‘Tái sinh ký ức’ ra đời sau đó. Chúng tôi muốn thử xem – nếu truyền một phần ký ức đã được số hóa vào não người sống, liệu cảm xúc, thói quen, trí nhớ có thể cùng tồn tại không.”

“Và anh chọn tôi?”

“Không. Cô tình nguyện.”

Cô sững người. “Tôi… tình nguyện?”

“Lúc đó cô đã là trợ lý nghiên cứu mới. Cô nghe về vụ của Thẩm An, rồi chủ động xin tham gia giai đoạn ba. Cô nói – ‘nếu ký ức có thể tái sinh, vậy tình yêu có thể không?’”

Cô khẽ lùi lại, tim đập hỗn loạn. “Tôi từng nói thế thật sao?”

“Phải. Tôi còn nhớ gương mặt cô hôm đó – bình thản, nhưng ánh mắt rất giống cô ấy.”

Anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cô. “Cô là người duy nhất sống sót sau thí nghiệm. Nhưng từ khoảnh khắc đó, tôi không còn phân biệt được đâu là Thẩm An, đâu là Tô Nhan.”

Không gian lặng như tờ.

Tiếng mưa ngoài khung cửa sổ lại bắt đầu rơi, từng giọt đều rơi xuống nhịp tim cô.

“Anh có bao giờ nghĩ…” – cô cất giọng khàn khàn – “nếu tôi chỉ là vật chứa, thì ‘tôi’ bây giờ… là một người đã chết hay một người chưa từng sống đúng nghĩa?”

Anh không trả lời ngay. Một lúc lâu sau, anh nói nhỏ:

“Cô là cả hai.”

Câu nói ấy khiến ngực cô nghẹn lại.

“Thẩm An đã chết. Nhưng phần cảm xúc mạnh nhất của cô ấy – tình yêu, nỗi sợ, khát vọng sống – vẫn tồn tại. Chúng tìm đến cơ thể cô. Còn cô, dù sống, lại chưa từng thực sự cảm nhận ý nghĩa của việc tồn tại. Cho đến khi hai người gặp nhau trong cùng một thân xác.”

Cô lắc đầu, nước mắt rơi mà không hay. “Anh đang nói như thể tôi không phải tôi.”

“Tôi đang nói rằng cô chính là kết quả của cả hai.”

Anh bước lại gần, giọng run khẽ:

“Cô có thể nhớ những gì cô chưa từng trải qua, có thể khóc vì một nỗi đau của người khác, có thể yêu tôi mà không biết vì sao. Nhưng điều đó không làm cô kém thật hơn. Ngược lại – cô là bằng chứng rằng tình cảm không bị giới hạn bởi thân xác hay ký ức.”

Cô nhìn anh, ánh mắt mờ nhòe trong nước. “Anh có biết những lời đó tàn nhẫn thế nào không?”

Anh cười khẽ, một nụ cười đượm nỗi buồn. “Có. Nhưng đó là sự thật.”

Buổi chiều, họ cùng đến phòng thí nghiệm chính.

Trên màn hình trung tâm, hệ thống quét ký ức hiển thị hai luồng dữ liệu song song – màu lam và màu trắng.

Lam là sóng não hiện tại của Tô Nhan.

Trắng là ký ức đã lưu trữ của Thẩm An.

Cô đứng nhìn, tim dần chậm lại khi thấy hai đường sóng bắt đầu giao nhau, rồi chập lại thành một đường duy nhất.

“Anh thấy không?” – cô hỏi. – “Tôi không còn biết mình là ai nữa.”

Anh nhìn đồ thị, khẽ nói: “Cô không cần biết. Chỉ cần sống.”

Cô quay sang, ánh mắt lặng như nước: “Sống theo định nghĩa của anh? Hay theo ký ức của người khác?”

Anh không nói.

Bỗng màn hình chớp loé – một chuỗi hình ảnh hiện ra: Thẩm An đang mỉm cười, bước tới bên anh, đưa tay chạm má anh.

Cô ấy nói: “Nếu có ai đó mang được ký ức của em, xin anh hãy để người ấy sống trọn vẹn.”

Ánh sáng tắt.

Tô Nhan đứng chết lặng.

“Cô ấy… đã chọn tôi.” – giọng cô nghẹn.

“Không.” – anh khẽ đáp – “Cô ấy tin rằng chỉ có cô mới có thể khiến tôi học cách yêu một lần nữa.”

Cô cười trong nước mắt. “Anh có biết yêu một người mà không biết mình là ai… đáng sợ thế nào không?”

Anh khẽ bước tới, nắm tay cô. “Tôi biết. Vì tôi đang làm điều đó.”

Khoảnh khắc ấy, mọi thứ đều tan chảy – lý trí, ký ức, và cả khoảng cách.

Ánh sáng trên màn hình phản chiếu lên gương mặt họ, hai người – hai linh hồn – hòa vào nhau trong im lặng.

Đêm.

Cô ngồi bên cửa sổ, viết vào nhật ký điện tử của mình:

“Tôi không biết mình là ai. Nhưng có lẽ không cần.

Một người từng chết, và một người chưa từng sống đúng nghĩa – cả hai đều đang tồn tại trong tôi.

Có lẽ, đó mới là cách con người thật sự được sinh ra – từ mất mát và từ khát vọng yêu.”

Bên ngoài, thành phố chìm trong sương mưa.

Tô Nhan nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm còn vương lại từ bàn tay anh.

Một phần trong cô vẫn run rẩy vì sợ, phần khác lại bình yên lạ thường – như thể cuối cùng, cô đã chấp nhận cả hai phiên bản của chính mình.

Cô khẽ mỉm cười, tự nói với bản thân:

“Thẩm An, nếu cô còn nghe thấy tôi, cảm ơn vì đã cho tôi cơ hội được sống thay cô. Tôi sẽ sống cho cả hai.”

Lục Tư Minh đứng bên ngoài cửa kính, nhìn cô.

Anh không vào.

Chỉ lặng lẽ nhìn, như nhìn một điều kỳ diệu vừa xảy ra – người con gái trước mắt, dù mang trong mình ký ức của người khác, vẫn đang tự viết nên câu chuyện của riêng mình.

Anh thì thầm, rất khẽ, như sợ làm vỡ yên lặng ấy:

“Cuối cùng, em đã thật sự sống.”

Ánh sáng từ thành phố hắt vào phòng, nhuộm gương mặt cô bằng sắc cam dịu.

Trên màn hình phía sau, hai đường dữ liệu đã tách ra – nhưng lần này, không phải để đối lập, mà để cùng song hành.

Một người từng chết.

Và một người – cuối cùng – đã bắt đầu sống đúng nghĩa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×