Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng mỏng manh len qua lớp rèm trắng, hắt lên bức tường một mảng sáng mờ đục.
Tô Nhan mở mắt, cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ dài đến vô tận. Trong giấc mơ, cô thấy mình đứng giữa biển, sóng vỗ nhẹ vào chân, và có một người đàn ông đang đi về phía cô. Anh ta mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, nói một câu mà cô không bao giờ quên:
“An Nhiên, anh đã tìm em rất lâu rồi.”
Cô choàng tỉnh. Tim đập nhanh đến mức như có ai đang gõ cửa từ bên trong lồng ngực.
Mồ hôi lạnh thấm ướt cổ áo. Không khí buổi sớm trong phòng trở nên ngột ngạt.
Cô đưa tay lên trán, cảm nhận hơi thở mình run rẩy, lẩm bẩm: “Tại sao lại là giọng nói đó?”
Cô đã nghe thấy nó rồi – trong đoạn video lưu trữ cũ của phòng nghiên cứu. Đó chính là giọng của Lục Tư Minh, ba năm trước.
Nhưng tại sao nó lại xuất hiện trong giấc mơ của cô, rõ ràng đến thế?
Khi cô đến viện, hành lang vẫn vắng. Lục Tư Minh đang ngồi trong phòng làm việc, tay đặt lên trán, ánh mắt trầm ngâm như đang nhìn xuyên qua mặt bàn.
Trên màn hình, hàng loạt dữ liệu ký ức đang hiện lên – đồ thị sóng não, các đoạn video mô phỏng cảm xúc, chuỗi mã màu.
Anh không nghe thấy tiếng cô bước vào.
“Anh đã thức cả đêm à?” – giọng cô nhẹ nhưng đủ khiến anh khựng lại.
Anh ngẩng lên, nở nụ cười nhợt nhạt. “Không hẳn. Tôi chỉ đang… xem lại vài thứ.”
Cô nhìn thấy trên màn hình, một đoạn video đang được dừng giữa chừng: Thẩm An, người phụ nữ có khuôn mặt giống hệt cô, đang đứng trong phòng thí nghiệm, ánh mắt sáng như chứa cả dải ngân hà.
Cô nói trong video:
“Nếu ký ức có thể tái sinh, tôi muốn được mơ lại giấc mơ dang dở.”
Tô Nhan nhìn thật lâu. Rồi cô hỏi, giọng khàn đi:
“Cô ấy mơ thấy gì?”
Lục Tư Minh im lặng. Một lát sau anh đáp:
“Cô ấy nói mình mơ thấy một thế giới nơi ánh sáng có thể chạm được, nơi mọi người sống mà không cần sợ quên. Cô ấy bảo, nếu một ngày giấc mơ đó trở thành thật, thì người đầu tiên cô muốn gặp sẽ là tôi.”
Cô cười, một nụ cười nhạt đầy mâu thuẫn. “Có lẽ giấc mơ đó đã trở thành thật rồi.”
Anh nhìn cô, ánh mắt thoáng ngạc nhiên.
“Vì đêm qua,” – cô nói tiếp – “tôi mơ thấy anh.”
Căn phòng im lặng, chỉ còn tiếng máy chiếu sáng nhấp nháy.
Lục Tư Minh rời khỏi bàn, bước chậm đến gần cô.
“Cô mơ thấy gì?”
“Chúng ta đứng bên bờ biển. Anh nói… ‘An Nhiên, anh đã tìm em rất lâu rồi.’”
Anh sững người. Hơi thở khẽ khựng lại.
“Câu đó… tôi từng nói.”
“Với ai?” – cô hỏi, nhưng trong lòng cô đã biết câu trả lời.
“Với Thẩm An. Ngay trước khi cô ấy mất.”
Không gian như đóng băng.
Ánh sáng từ màn hình xanh lam phủ lên gương mặt hai người, làm mờ đi mọi biểu cảm nhưng lại khiến khoảng cách trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Cô bước lùi một bước, lắc đầu. “Tại sao tôi lại mơ thấy ký ức của người khác? Nó không thể là trùng hợp được.”
Anh đáp khẽ, giọng thấp và khàn: “Vì phần ký ức đó đã hòa vào tiềm thức của cô. Cảm xúc mạnh nhất sẽ vượt qua cả ranh giới giữa thật và ảo. Có thể cô không nhớ bằng lý trí, nhưng trái tim cô thì có.”
“Trái tim tôi?” – cô cười buồn. – “Anh nói như thể tôi là một thí nghiệm còn anh là người lập trình cảm xúc của tôi vậy.”
Lục Tư Minh không phản bác. Ánh mắt anh tối đi, giọng trầm: “Tôi không muốn cô trở thành một phần dự án nữa. Tôi muốn cô… chỉ là chính cô.”
“Nhưng tôi là ai, Tư Minh?” – cô ngắt lời, mắt ngân ngấn nước. – “Nếu giấc mơ đó là thật, thì ký ức của tôi không còn nguyên vẹn. Nếu tình cảm này đến từ ký ức của Thẩm An, vậy anh đang yêu ai – cô ấy, hay tôi?”
Câu hỏi như một lưỡi dao sắc lạnh.
Anh không thể trả lời. Vì ngay cả chính anh, cũng không chắc.
Đêm hôm đó, Lục Tư Minh về nhà muộn.
Căn hộ rộng lớn, lạnh và tĩnh mịch. Anh mở máy tính cá nhân, truy cập vào cơ sở dữ liệu bảo mật – nơi lưu trữ toàn bộ ký ức của Thẩm An.
Trên màn hình, hàng trăm tệp ký ức hiện ra, được mã hóa theo sắc độ ánh sáng khác nhau. Một tệp nhỏ ở góc có tên “Dream_07”.
Anh mở nó ra.
Một đoạn video hiện lên: biển xanh, hoàng hôn vàng, và Thẩm An quay lưng về phía máy quay, giọng nhẹ như gió:
“Nếu một ngày, tôi không còn tồn tại, anh hãy để ký ức này trôi vào một người khác. Có thể là một cô gái lạ. Có thể cô ấy sẽ mơ thấy tôi, hoặc mơ thấy anh. Khi giấc mơ trở nên thật, đó sẽ là lúc tôi trở lại – không phải để sống, mà để yêu anh thêm một lần nữa.”
Ánh sáng tắt.
Anh ngồi yên rất lâu, đôi tay run nhẹ.
“Thẩm An…” – anh khẽ gọi, giọng vỡ ra – “em thật sự quay lại rồi sao?”
Anh không biết nên mừng hay sợ.
Bởi nếu giấc mơ ấy trở nên thật, nghĩa là ranh giới giữa sự sống và cái chết, giữa ký ức và hiện thực, đã bị xóa nhòa. Và người anh đang yêu – có thể chỉ là sự tiếp nối của một linh hồn chưa bao giờ muốn biến mất.
Sáng hôm sau, Tô Nhan đến phòng nghiên cứu trong tâm trạng bất ổn.
Trên bàn, cô thấy một bức ảnh mới được in ra – tấm ảnh cô chụp lúc thử nghiệm ánh sáng tuần trước.
Trong ảnh, cô đang đứng dưới nền trời vàng nhạt, nhưng bên cạnh cô lại có một bóng người mờ ảo, chỉ hiện nửa khuôn mặt.
Cô khẽ run tay. “Không thể nào…”
Cô mở phần dữ liệu ảnh gốc, kiểm tra – không hề có ai khác trong khung hình.
Vậy bóng người đó từ đâu ra?
Giọng nói phía sau khiến cô giật mình:
“Cô thấy rồi à?”
Cô quay lại. Là Lục Tư Minh.
“Anh biết?”
“Bức ảnh đó không nằm trong dữ liệu chụp của máy. Nó được tái tạo từ tín hiệu ánh sáng trong cơ thể cô. Hệ thống quét cho thấy trong sóng não cô tồn tại một hình ảnh đang lặp đi lặp lại – đó chính là người đàn ông trong ảnh.”
“Vậy nghĩa là…” – cô khẽ hỏi – “ký ức của tôi đang tạo ra hình ảnh?”
“Không chỉ là ký ức.” – anh đáp, ánh mắt sâu hun hút. – “Là giấc mơ của cô.”
Cô nhìn anh, bàng hoàng. “Tại sao giấc mơ lại có thể thành hình?”
“Vì cô tin vào nó.” – Anh tiến đến gần, giọng trầm và dịu. – “Cảm xúc có sức mạnh lớn hơn khoa học tưởng tượng. Khi cô nhớ, khi cô mơ, khi cô đau, khi cô yêu – tất cả đều là năng lượng. Giấc mơ chỉ là nơi cảm xúc tìm đường để được nhìn thấy.”
Cô lặng người. Ánh sáng trong phòng phản chiếu lên gương mặt anh, mờ ảo như thể anh cũng chỉ là một phần trong giấc mơ của cô.
“Vậy anh thì sao?” – cô hỏi – “Anh có từng mơ thấy tôi không?”
Anh khẽ cười, ánh mắt dịu lại. “Không. Vì tôi chưa từng thức dậy khỏi giấc mơ đó.”
Tối.
Trên tầng thượng của viện, gió thổi mạnh, mang theo hương hoa nhài từ khu vườn phía sau.
Hai người đứng cạnh nhau, nhìn về phía thành phố đang sáng rực.
“Anh biết không,” – Tô Nhan khẽ nói – “trước đây tôi không tin vào giấc mơ. Tôi luôn nghĩ chúng chỉ là tàn dư của ký ức. Nhưng bây giờ… tôi sợ chúng hơn cả thực tại.”
“Sợ vì sao?”
“Vì tôi không biết lúc nào mình đang tỉnh.”
Anh quay sang, nhìn cô.
Gió thổi khiến tóc cô bay, ánh mắt cô mờ đi dưới ánh đèn.
“Có thể không cần phân biệt nữa.” – anh nói khẽ. – “Vì đôi khi, những gì ta mơ lại thật hơn cả những gì ta sống.”
Cô khẽ cười. “Vậy nếu mai tôi tỉnh dậy, phát hiện tất cả chỉ là giấc mơ – anh có biến mất không?”
Anh đáp, giọng gần như thì thầm: “Nếu giấc mơ đó là của em, tôi sẽ ở lại.”
Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi.
Cô ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt anh – trong đó có ánh đèn thành phố, có bầu trời, và có cả chính cô.
Cô nhận ra, có lẽ từ lâu, giấc mơ của cô đã trở nên thật.
Không phải vì ký ức, không phải vì khoa học.
Mà vì tình yêu.
Đêm muộn, Tô Nhan trở về căn hộ nhỏ. Cô bật máy tính, mở nhật ký điện tử.
Dòng chữ đầu tiên hiện ra:
“Ngày thứ mười ba sau khi giấc mơ bắt đầu:
Tôi đã thấy anh – trong mơ, trong ảnh, trong ánh sáng.
Có thể, đây không còn là ký ức của ai nữa.
Mà là câu chuyện chúng tôi đang viết lại cùng nhau.”
Cô lưu lại tệp, rồi tắt máy.
Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng loang trên mặt nước, yên tĩnh như hơi thở của thế giới.
Và ở đâu đó, trong khoảng không giữa thực và ảo, có một giọng nói vang lên thật khẽ:
“Khi giấc mơ trở nên thật, chúng ta không cần thức dậy nữa, đúng không?”
Cô mỉm cười, khẽ đáp vào bóng tối:
“Phải. Vì anh chính là giấc mơ đẹp nhất của tôi.”