hẹn em dưới ánh hoàng hôn

Chương 3: Buổi triển lãm dưới mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bầu trời Bắc Thành buổi chiều xám nặng, những đám mây trĩu xuống như sắp òa khóc.

Tô Nhan đứng trước tòa nhà kính cao tầng, nhìn tấm bảng hiệu “Studio Lục Thịnh” phản chiếu ánh sáng mờ ảo. Cô nắm chặt quai túi, hít sâu một hơi, rồi bước vào.

Sảnh lớn sáng trắng, mùi hương gỗ nhẹ phảng phất. Nhân viên lễ tân cúi đầu: “Xin chào, cô là Tô Nhan phải không? Giám đốc Lục đang đợi ở tầng 9.”

“Vâng, cảm ơn.”

Thang máy mở ra, cô soi mình trong tấm gương lớn. Dáng người mảnh mai trong chiếc váy linen màu be, tóc cột thấp, gương mặt không son phấn, ánh mắt trầm tĩnh. Nhìn cô như thể chẳng có gì đặc biệt, nhưng chính sự yên lặng ấy lại khiến người khác không thể rời mắt.

Khi cửa thang máy mở ra, hành lang tầng 9 trải dài, hai bên là những bức ảnh treo ngay ngắn. Tất cả đều mang phong cách đặc trưng: ánh sáng đối lập, bóng đổ, đường nét sắc lạnh. Có điều, giữa những khung hình đó, cô nhìn thấy một điều quen thuộc đến gai người — ánh mắt trong từng bức ảnh đều giống một người.

Cô bước chậm lại, tim đập nhanh.

Ánh sáng, góc chụp, biểu cảm… dường như anh ta đang tìm kiếm thứ gì đó qua mỗi khung hình, một thứ vừa mất đi vừa chưa từng thuộc về.

“Cô đến rồi.”

Giọng nói trầm thấp vang lên từ cuối hành lang.

Lục Tư Minh đứng cạnh cửa sổ lớn, sau lưng anh là nền trời u ám, vài giọt mưa đầu tiên đã bắt đầu rơi xuống mặt kính. Ánh sáng lạnh hắt lên khuôn mặt anh, khiến đôi mắt anh sâu như mặt biển khi sắp có bão.

Cô khẽ gật đầu: “Anh nói có thứ muốn tôi xem?”

Anh chỉ tay về phía bức ảnh lớn treo trên giá. “Cô xem đi.”

Cô bước lại gần. Đó là bức ảnh đen trắng, chụp một con đường hẹp giữa khu phố cổ, trời đang mưa. Trên đường có một cô gái mặc áo khoác dài, tay cầm máy ảnh, quay lưng lại. Cô không thấy rõ mặt, nhưng tim cô chợt co thắt.

Áo khoác ấy, kiểu tóc ấy, dáng người ấy… là cô.

“Anh chụp lúc nào?” – giọng cô hơi khàn.

“Ba năm trước.”

Ba năm. Cụm từ ấy lại xuất hiện, như một vòng lặp định mệnh.

“Vì sao anh chụp tôi?”

“Vì khi ấy, tôi nhìn thấy một người giống hệt người mà tôi từng mất.” – Anh đáp, giọng bình tĩnh, không nhanh không chậm.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt kinh ngạc: “Anh nói… ‘người từng mất’?”

Anh gật nhẹ, mắt không rời bức ảnh. “Một cô gái. Cô ấy cũng là nhiếp ảnh gia. Cô ấy đã chết trong một tai nạn máy bay. Khi tôi nhìn thấy cô dưới mưa, tôi tưởng cô là cô ấy.”

Căn phòng chìm trong im lặng.

Mưa rơi dày hơn, gõ lộp bộp lên kính. Trong âm thanh ồn ã ấy, Tô Nhan bỗng thấy lồng ngực mình nghẹn lại.

Cô từng tưởng chỉ mình cô mang ký ức của người đã khuất. Không ngờ, người đàn ông này – người có gương mặt giống anh ấy đến rợn người – cũng đang mang trong tim một bóng hình khác.

“Vậy… cô ấy tên gì?” – cô khẽ hỏi.

“Thẩm An.”

Tô Nhan sững sờ. Cái tên ấy, cô từng nghe. Trong một cuộc thi ảnh quốc tế cách đây ba năm, người đoạt giải nhất chính là Thẩm An – nhiếp ảnh gia trẻ của tạp chí ảnh nghệ thuật Lục Thịnh.

Sau lễ trao giải không lâu, cô gái đó gặp tai nạn và qua đời.

Mọi thứ trong đầu cô dần sáng tỏ.

Ba năm trước, cô mất người yêu trong một vụ tai nạn xe hơi, còn anh mất người yêu trong một vụ rơi máy bay. Hai con người khác nhau, hai số phận rời rạc, vậy mà bây giờ lại đứng cùng trong một căn phòng, nhìn vào cùng một nỗi đau.

Cô cười nhạt: “Có vẻ chúng ta đều là người sống sót trong một câu chuyện dang dở.”

Anh quay sang nhìn cô. Trong ánh mắt ấy có sự đồng cảm rất lạ – như thể hai linh hồn cô độc vừa vô tình nhận ra nhau giữa đêm dài.

“Có lẽ thế.” – Anh khẽ đáp. “Nhưng tôi không muốn sống sót mãi trong câu chuyện đó. Tôi muốn viết một chương mới. Và cô… có thể là phần mở đầu.”

Câu nói ấy khiến tim cô chao đảo.

Anh rút trong túi ra một phong bì, đưa cho cô. “Tuần tới có buổi triển lãm nghệ thuật đương đại do Lục Thịnh tổ chức. Tôi muốn cô tham gia với tư cách đồng sáng tạo. Cô có thể chọn đề tài và góc nhìn của mình.”

Cô nhận lấy, khẽ lật xem.

Trên tờ giấy mời in logo bạc, hàng chữ nổi bật:

“Triển lãm Ánh sáng cảm xúc – Từ hoàng hôn đến bình minh.”

Cô nhìn ra ngoài cửa kính. Mưa bắt đầu nặng hạt, ánh đèn đường phản chiếu trên mặt nước long lanh như thủy tinh vỡ.

Một cảm giác mơ hồ len lỏi trong tim – vừa sợ, vừa muốn thử.

Buổi triển lãm diễn ra một tuần sau.

Hôm đó, trời đổ mưa như trút, sấm chớp giăng khắp bầu trời. Tô Nhan mặc chiếc váy dài màu tro, khoác thêm áo dạ, ôm máy ảnh trong tay.

Triển lãm tổ chức tại Bảo tàng Nghệ thuật Bắc Thành – nơi từng chứng kiến bao tác phẩm kinh điển. Nhưng hôm nay, nơi đó lại trở thành bức tường phản chiếu cho những nỗi niềm riêng của hai con người.

Lúc cô đến, sảnh đã đông người. Tiếng trò chuyện, tiếng máy ảnh chụp liên tục vang lên. Cô khẽ lách qua đám đông, đứng lặng ở góc khu vực trưng bày chính.

Bức ảnh đầu tiên của cô được đặt ở giữa gian – “Hoàng hôn không tên”.

Đó là tấm ảnh cô chụp cách đây ba năm, ngay trước ngày tai nạn xảy ra – ánh mặt trời cuối cùng trên bờ biển, có hai bóng người nắm tay nhau, mờ ảo trong ánh đỏ. Cô chưa từng công bố bức ảnh này, cũng chưa từng nghĩ sẽ cho ai xem.

Nhưng Lục Tư Minh đã nói:

“Đôi khi, chỉ khi ta dám đối mặt, ánh sáng mới thật sự quay lại.”

Cô nhìn bức ảnh, tim nặng trĩu, rồi quay đi.

Ở phía bên kia, người ta đang vây quanh loạt tác phẩm của Lục Tư Minh. Mỗi tấm là một câu chuyện, nhưng đều xoay quanh cùng một chủ đề: “Khi con người nhìn thấy chính mình trong ánh sáng của người khác.”

Một bức trong đó khiến cô phải dừng lại.

Đó là ảnh chụp cô – ngay trong ngày đầu họ gặp nhau ở triển lãm.

Cô đang đứng nhìn một bức ảnh, ánh sáng rọi lên gương mặt cô, nửa sáng nửa tối. Dưới khung ảnh, dòng chữ nhỏ ghi:

“Người tôi tưởng đã mất.”

Cô sững người. Trái tim như bị ai đó siết chặt.

“Tôi tưởng cô sẽ không đến.” – Giọng anh vang lên sau lưng, trầm thấp mà ấm.

Cô quay lại, thấy anh mặc vest đen, cà vạt đơn giản, gương mặt điềm tĩnh. Trong ánh đèn vàng, gương mặt anh càng giống đến mức khiến cô không dám nhìn lâu.

“Tôi không nghĩ mình nên đứng trước quá khứ của người khác.” – Cô nói nhỏ.

“Nhưng cô đâu chỉ là quá khứ.” – Anh đáp. “Cô là hiện tại.”

Cô bật cười nhạt: “Anh nói cứ như thể biết rõ tôi là ai.”

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt ấy khiến cô gần như không dám thở. “Tôi không biết cô là ai. Nhưng mỗi khi nhìn thấy cô, tôi lại nghĩ mình từng gặp ở đâu đó. Không chỉ ở cơn mưa năm ấy, mà còn… lâu hơn thế.”

Cô lùi lại một bước, khẽ nói: “Có lẽ chỉ là ký ức trùng lặp.”

“Hay là… định mệnh?”

Câu hỏi ấy rơi xuống giữa âm thanh rì rào của mưa bên ngoài, như một bản nhạc vang trong lồng ngực.

Cô không trả lời. Mắt cô nhìn ra ngoài cửa kính. Mưa dày đặc, phản chiếu ánh đèn rực rỡ bên trong hội trường. Cả thế giới như bị ngăn đôi giữa trong và ngoài, sáng và tối, thật và ảo.

Một tia sét lóe lên. Trong ánh sáng trắng ấy, cô thấy hình bóng anh chồng lên bóng hình của người cũ trong trí nhớ. Cả hai trùng khít đến rợn người.

Cô siết chặt tay, cố giữ bình tĩnh.

“Anh Lục, nếu buổi triển lãm này kết thúc, tôi muốn rút khỏi dự án.”

Anh sững lại, giọng khẽ trầm: “Tại sao?”

“Vì tôi không thể chụp khi mình bị ám ảnh bởi gương mặt của một người khác.”

“Người khác?”

Cô hít sâu, nhìn thẳng vào anh: “Anh có gương mặt giống hệt người tôi từng yêu.”

Không khí đông cứng. Mưa đập mạnh vào kính như trống dồn dập.

Lục Tư Minh đứng im rất lâu. Sau cùng, anh khẽ nói:

“Có lẽ vì thế mà tôi luôn thấy cô quen. Vì cô cũng giống người tôi từng yêu.”

Hai ánh mắt giao nhau, giữa họ là ranh giới mỏng manh của quá khứ và hiện tại.

Cô khẽ run, cố cười: “Hóa ra, chúng ta đều đang nhìn sai hướng.”

Anh tiến lại gần, giọng trầm như sóng: “Hay là chúng ta đang nhìn đúng, chỉ là không dám thừa nhận.”

Khoảnh khắc ấy, tiếng sấm vang rền. Cả không gian như nổ tung trong ánh sáng chớp. Anh đứng rất gần cô, gần đến mức cô nghe rõ nhịp thở của anh, cảm nhận hơi ấm lan qua lớp không khí lạnh.

Nhưng thay vì lùi lại, cô chỉ nói khẽ:

“Anh Lục, nếu ánh sáng quá giống nhau, con người sẽ không phân biệt được thật – giả.”

Anh đáp: “Nhưng đôi khi, chính sự giống nhau lại khiến ta tìm thấy mình.”

Cô nhìn sâu vào mắt anh, một thoáng yếu mềm trôi qua, rồi quay người bước ra cửa.

Bên ngoài, mưa xối xả.

Cô mở ô, bước đi giữa phố ướt đẫm ánh đèn, tiếng giày lộp bộp trên mặt nước. Trong lòng cô, ký ức và hiện thực đan xen như một tấm phim cũ đang được chiếu lại.

Cô biết rõ, từ giây phút ánh mắt họ chạm nhau, mọi thứ đã không thể quay lại như trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×