Sau đêm triển lãm, Bắc Thành vẫn mưa suốt ba ngày liền.
Cơn mưa dai dẳng như cố xóa nhòa mọi dấu vết của những chuyện đã xảy ra, nhưng trong lòng Tô Nhan, mọi thứ lại càng khắc sâu hơn.
Hình ảnh Lục Tư Minh dưới ánh sét, ánh mắt anh nhìn cô, giọng nói trầm thấp vang lên giữa cơn mưa — tất cả cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, như một đoạn phim không thể tắt.
Cô tưởng mình đã quên cách trái tim run rẩy, nhưng anh lại khiến nó đập loạn nhịp như ngày đầu biết yêu.
Buổi sáng thứ tư, mưa ngừng. Ánh nắng yếu ớt xuyên qua ô cửa sổ mờ hơi nước.
Cô rót cà phê, mở laptop, cố gắng chỉnh sửa lại loạt ảnh chuẩn bị cho dự án “Ánh sáng ký ức”. Nhưng mỗi khi con trỏ chuột dừng trên khung hình, cô lại nhìn thấy gương mặt anh — ánh mắt, đường nét, cả cái cách anh nhìn cô như thể muốn xuyên thấu mọi lớp phòng vệ.
Điện thoại rung.
Tin nhắn đến từ số lạ:
“Buổi tối có buổi chiếu phim ảnh nghệ thuật ngoài trời ở quảng trường Lam Hồ. Cô có rảnh không?”
Không cần đoán, cô biết là anh.
Ngón tay cô dừng lại trên màn hình rất lâu. Rồi cô nhắn lại ngắn gọn:
“Tôi sẽ đến.”
Chiều muộn.
Trời trong sau mưa, những vệt nắng cuối ngày vắt ngang bầu trời như lụa mỏng. Quảng trường Lam Hồ đông nghịt người. Mùi ngô nướng, bắp rang, cà phê hòa trong tiếng cười nói ồn ào.
Một màn hình khổng lồ được dựng lên giữa hồ, phản chiếu ánh sáng lung linh. Bộ phim sắp chiếu là “Khoảnh khắc của ánh sáng”, một tác phẩm tài liệu nói về nhiếp ảnh – điều trùng hợp đến kỳ lạ.
Tô Nhan tìm thấy anh ở hàng ghế phía sau.
Anh mặc áo khoác đen đơn giản, tay cầm một ly trà nóng, mắt nhìn lên màn hình. Khi cô tiến lại, anh quay đầu, nụ cười khẽ cong nơi khóe môi.
“Cô đến thật.”
“Anh mời, tôi chẳng có lý do gì để từ chối.”
“Nghe như thể cô đang tự bào chữa cho việc mình muốn đến.” – Anh nói, giọng nhẹ nhưng chạm đúng nơi khiến cô lúng túng.
Cô ngồi xuống bên cạnh, giữ im lặng.
Bộ phim bắt đầu.
Trên màn ảnh, những bức ảnh nối tiếp nhau – những khuôn mặt, những khoảnh khắc, những vùng sáng tối đan xen. Tiếng thuyết minh vang lên:
“Ánh sáng không chỉ đến từ mặt trời, mà còn từ nơi sâu nhất trong ánh mắt con người.”
Tô Nhan lặng người. Cô chợt nhớ đến khoảnh khắc lần đầu cô chụp ảnh — khi cô và người ấy cùng đứng bên vách đá, anh nói:
“Nhan, ảnh đẹp nhất là khi người chụp nhìn thấy mình trong ánh mắt người được chụp.”
Giờ đây, câu nói ấy vang lại trong đầu, trùng khớp lạ thường với giọng nói trong phim.
Cô khẽ nghiêng đầu, bắt gặp ánh nhìn của Lục Tư Minh.
Anh không nhìn màn hình, mà đang nhìn cô.
Ánh mắt ấy mang theo điều gì đó sâu xa, vừa ấm áp vừa hoang mang. Cô vội quay đi, nhưng trái tim đã không nghe lời.
Họ ngồi cạnh nhau suốt buổi chiếu, không nói thêm gì. Chỉ đến khi màn hình tắt, ánh đèn khán đài bật sáng, anh mới khẽ nói:
“Bộ phim này là do tôi sản xuất cùng một người bạn. Phần lời dẫn cuối – do chính Thẩm An viết.”
Cô giật mình.
Giọng trong phim… của người đã khuất.
“Anh còn giữ được bản ghi âm?”
Anh gật đầu, mắt hướng về hồ nước lấp lánh. “Cô ấy đã thu âm vài đoạn cuối cùng của dự án trước khi rời đi. Tôi nghĩ, cô ấy sẽ muốn mọi người nghe thấy nó.”
Gió thổi nhẹ, mang theo hơi nước lạnh. Cô kéo áo, khẽ hỏi:
“Anh tin rằng người đã mất vẫn nhìn thấy chúng ta chứ?”
Anh đáp chậm: “Tôi không biết. Nhưng nếu họ thực sự ở đâu đó, tôi hy vọng họ đang mỉm cười.”
Cô cúi đầu.
Nếu người ấy của cô cũng có thể nhìn thấy cô lúc này, liệu anh có mỉm cười không? Hay sẽ hỏi vì sao cô lại ngồi cạnh một người có khuôn mặt giống hệt anh đến vậy?
Cô không dám nghĩ tiếp.
Sau buổi chiếu phim, anh đề nghị đi dạo quanh hồ. Đêm Bắc Thành se lạnh, mặt nước phản chiếu hàng ngàn ánh đèn vàng.
“Cô có bao giờ tin vào cảm giác déjà vu không?” – anh hỏi, tay đút túi, mắt nhìn xa.
“Cảm giác từng trải qua điều gì đó?”
“Ừ. Giống như ta đã sống khoảnh khắc này rồi, ở đâu đó.”
Cô khẽ cười: “Cảm giác ấy không đáng tin. Nó chỉ là phản ứng của não khi gặp thứ quen thuộc.”
“Vậy nếu tôi nói… tôi từng mơ thấy cô trước khi gặp cô ngoài đời, cô có tin không?”
Cô khựng lại. “Mơ?”
Anh gật nhẹ. “Trong mơ, cô đang đứng giữa đường mưa, cầm máy ảnh. Tôi gọi cô, nhưng cô không quay lại. Chỉ đến khi tỉnh dậy, tôi mới nhận ra mình không biết tên cô là gì.”
Cô im lặng rất lâu. Trong lòng có một dòng cảm xúc trôi lững lờ, vừa sợ hãi vừa khó tin.
Cô nhớ, đêm trước khi tai nạn xảy ra, cô cũng từng mơ thấy một người đàn ông đứng giữa biển mưa, đưa tay ra gọi cô. Nhưng khuôn mặt anh ta bị ánh sáng làm mờ đi. Khi cô tỉnh, tim đập dữ dội — và hôm sau, người cô yêu rời khỏi thế giới.
Hai giấc mơ, hai con người, hai thời điểm.
Cô thoáng rùng mình.
“Có lẽ chỉ là trùng hợp.” – Cô nói, nhưng giọng nhỏ như gió thoảng.
Anh dừng bước, quay sang nhìn cô. “Cô sợ à?”
“Sợ gì?”
“Sợ rằng nếu mọi thứ không phải trùng hợp, thì chúng ta đang mắc kẹt trong một vòng lặp nào đó.”
Cô cười nhạt: “Tôi không tin vào vòng lặp, chỉ tin vào những người biết dừng đúng lúc.”
Anh im lặng. Chỉ có tiếng sóng vỗ nhẹ dưới chân cầu.
Một nhóm người trẻ đi ngang qua, cười đùa ồn ào, máy ảnh chớp sáng liên tục. Giữa đám đông đó, Tô Nhan thoáng nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo khoác trắng, tóc dài buông, dáng cao gầy, đang quay lưng lại.
Thoáng chốc, tim cô như ngừng đập.
“Thẩm An…” – cô buột miệng gọi khẽ.
Người phụ nữ ấy quay đầu lại. Ánh đèn lướt qua gương mặt — mờ ảo, xa xăm, rất giống.
Giống đến mức trong khoảnh khắc, cô không biết mình đang nhìn người sống hay linh hồn.
Cô lao theo bản năng, chen qua đám đông. Nhưng khi đến nơi, người đó đã biến mất giữa biển người. Chỉ còn mùi nước hoa thoang thoảng và bóng dáng mờ nhòe trong đêm.
Lục Tư Minh đuổi kịp, tay anh nắm lấy cổ tay cô.
“Cô làm gì thế?”
“Tôi… tôi vừa thấy cô ấy. Người giống hệt Thẩm An.” – cô thở gấp, giọng run.
Anh nhìn quanh, ánh mắt chớp nhẹ, rồi trầm xuống. “Cô chắc không?”
“Tôi không nhầm được… đôi mắt đó…” – Cô nghẹn giọng.
Anh giữ chặt tay cô, giọng thấp hơn: “Đừng nhìn thêm nữa. Cô ấy không thể ở đây.”
“Nhưng…”
“Tin tôi.” – Anh nói, gần như là một lời cầu xin.
Cô nhìn vào mắt anh, trong đó có một nỗi sợ hãi thật sự, sâu đến mức cô không dám hỏi thêm.
Cả hai im lặng.
Gió đêm thổi qua, kéo theo tiếng mưa rơi lác đác trở lại.
Khi họ quay về bãi gửi xe, quảng trường đã vắng. Ánh đèn phản chiếu trên mặt nước tạo nên hàng ngàn mảnh sáng nhỏ, lấp lánh như những ký ức bị vỡ.
Tô Nhan lên xe, mở cửa kính, để gió lùa vào.
Lục Tư Minh khởi động, không nói gì. Chỉ đến khi xe rẽ vào con đường nhỏ dẫn về trung tâm, anh mới cất tiếng:
“Có lẽ cô nên nghỉ một thời gian. Rời khỏi thành phố này cũng được.”
“Tại sao?”
“Vì tôi sợ…” – Anh ngập ngừng, “rằng cô đang dần bước vào cùng một con đường với Thẩm An.”
Cô quay sang, mắt mở to: “Anh nói vậy là sao?”
Anh nắm chặt vô-lăng. “Trước khi Thẩm An mất, cô ấy cũng nói với tôi rằng… cô ấy nhìn thấy một người có khuôn mặt giống hệt mình, giữa đám đông. Và sau đó không lâu, tai nạn xảy ra.”
Một khoảng lặng chết người lan ra trong xe.
Cô cảm thấy da mình nổi gai ốc, tim đập thình thịch.
“Anh… đang nói tôi…”
“Không.” – Anh cắt ngang, ánh mắt phức tạp. “Tôi chỉ muốn cô cẩn thận. Có những thứ, một khi đã bắt đầu lặp lại, nghĩa là ai đó đang cố viết lại câu chuyện cũ.”
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa đã rơi lại, từng giọt nặng nề đập vào kính.
Trong bóng phản chiếu, cô thấy gương mặt mình chồng lên gương mặt anh — nửa quen, nửa lạ.
Cô không biết mình đang run vì lạnh, hay vì nỗi sợ đang âm thầm lan rộng.
Đêm ấy, khi về đến nhà, cô ngồi trước gương rất lâu.
Ánh đèn vàng chiếu lên khuôn mặt tái nhợt. Cô mở laptop, nhìn vào ảnh chụp trong triển lãm. Một tấm trong đó bỗng khiến cô khựng lại.
Phía sau bóng cô trong bức ảnh, mờ nhạt nhưng rõ ràng, có một người phụ nữ mặc áo trắng đang đứng trong góc khung hình.
Cô phóng to.
Khuôn mặt mờ, nhưng ánh mắt ấy… quen thuộc đến đau lòng.
Cô rùng mình, cảm giác lạnh buốt lan dọc sống lưng.
Ngoài kia, mưa rơi dày hơn.
Và trong giọt mưa phản chiếu trên kính, cô thấy một ánh mắt khác — đang nhìn thẳng vào mình.