hẹn em dưới ánh hoàng hôn

Chương 5: Hợp đồng định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, Tô Nhan thức dậy trong ánh sáng nhợt nhạt.

Cả đêm qua cô gần như không ngủ. Hình ảnh người phụ nữ áo trắng trong bức ảnh vẫn ám ảnh trong đầu cô — rõ ràng đến mức khi mở mắt, cô vẫn tưởng mình đang nhìn thấy cô ta đứng trong góc phòng.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan im lặng.

Là số của Lục Tư Minh.

Cô do dự một giây trước khi nhấc máy.

“Cô dậy chưa?” – giọng anh trầm và khàn, nghe như vừa trải qua một đêm không ngủ.

“Rồi. Có chuyện gì sao?”

“Đến studio của tôi. Có một việc tôi nghĩ cô nên biết.”

Cô thoáng im lặng.

“Là về Thẩm An?”

Anh không trả lời, chỉ nói: “Đúng hơn là về cô.”

Trên đường đến studio, trời âm u, mây xám kéo dài. Gió thổi lạnh và ẩm, mang theo cảm giác nặng nề khó tả.

Khi cô bước vào, không khí trong phòng lạ thường. Các nhân viên đều đã rời đi. Chỉ còn lại ánh sáng từ cửa sổ lớn chiếu nghiêng xuống bàn làm việc, nơi Lục Tư Minh đang ngồi, trước mặt anh là một tập hồ sơ dày được đóng dấu đỏ.

“Đây là gì?” – cô hỏi.

Anh đẩy tập hồ sơ về phía cô. “Hợp đồng định mệnh.”

Cô nhíu mày: “Tên nghe… kỳ lạ.”

“Cách ba năm, sau khi Thẩm An qua đời, công ty bảo hiểm gửi cho tôi một bản hợp đồng đặc biệt. Trong đó ghi rằng nếu tôi tìm được người có chỉ số nhận diện khuôn mặt, giọng nói, và sóng não trùng khớp với cô ấy trên 85%, người đó có thể trở thành ‘đối tượng kế thừa dự án ảnh cảm xúc’ mà cô ấy chưa hoàn thành.”

Cô sững người. “Ý anh là… một người thay thế?”

Anh gật chậm. “Lúc đó tôi thấy nực cười, nhưng vì tò mò, tôi vẫn ký xác nhận. Và hai tháng trước, khi hệ thống quét dữ liệu hình ảnh người tham dự cuộc thi ảnh quốc tế, nó báo về một cái tên – Tô Nhan.”

Không khí trong phòng đột nhiên đặc quánh.

Cô chậm rãi ngồi xuống, nhìn thẳng vào anh. “Anh đang nói rằng… tôi bị chọn?”

“Không phải tôi chọn.” – Anh đáp. “Là thuật toán, là dữ liệu, là thứ mà Thẩm An từng để lại.”

Cô cười nhạt: “Thế là tôi trở thành người thế thân cho một cô gái đã chết?”

“Không.” – Anh lắc đầu. “Là người tiếp tục con đường mà cô ấy chưa đi hết.”

“Cũng chẳng khác gì.” – Giọng cô lạnh đi. “Tôi không phải ký ức của ai. Tôi không phải cái bóng của cô ta.”

Anh im lặng.

Ánh sáng ngoài cửa sổ dội vào, chiếu lên gương mặt anh nửa sáng nửa tối. Ánh mắt anh lúc này không còn kiêu ngạo mà lại có chút mệt mỏi, như thể chính anh cũng đang bị mắc kẹt trong mạng lưới định mệnh đó.

“Cô không hiểu đâu.” – Anh nói khẽ. “Dự án đó không chỉ là nghệ thuật. Nó còn là công trình nghiên cứu tâm lý – một dự án về ký ức nhân tạo. Thẩm An từng nói rằng… nếu con người có thể ghi lại cảm xúc thật sự trong ánh sáng, thì ký ức sẽ không bao giờ biến mất.”

Tô Nhan sững sờ.

“Anh đang nói về… công nghệ?”

“Công nghệ và cảm xúc, kết hợp.” – Anh đáp. “Tôi không tin cho đến khi cô xuất hiện. Khi nhìn thấy cô lần đầu, tôi cảm nhận được thứ mà tôi đã từng cảm nhận với Thẩm An. Không phải vì cô giống cô ấy, mà vì cảm xúc ấy – nó thật đến mức khiến tôi sợ.”

Cô nhìn anh, lòng dậy sóng.

“Anh sợ gì?”

Anh ngẩng lên. “Sợ rằng tôi không còn biết mình đang yêu ai.”

Căn phòng rơi vào im lặng.

Chỉ có tiếng mưa bắt đầu rơi nhẹ ngoài hiên.

Tô Nhan đứng dậy, giọng run nhưng kiên định: “Anh Lục, anh có bao giờ nghĩ rằng chính vì anh không thể buông bỏ quá khứ nên mới kéo người khác vào vết thương của mình?”

Anh im, mắt hơi đỏ.

Cô quay người định rời đi, nhưng anh chợt nói:

“Khoan. Tôi có thứ muốn cho cô xem.”

Anh bật màn hình lớn trên tường, nhập mật khẩu. Một loạt ảnh hiện lên.

Đó là hàng chục bức ảnh chụp gương mặt Thẩm An – ở nhiều góc khác nhau, nhiều trạng thái khác nhau. Bên cạnh, một thư mục khác hiện tên “Tô Nhan”.

Anh mở chế độ so sánh tự động.

Trên màn hình, hai khuôn mặt dần chồng lên nhau. Đường cong môi, ánh mắt, góc nghiêng, thậm chí vết nốt nhỏ ở đuôi mắt – tất cả trùng khớp đến 91%.

Cô lùi lại, như vừa bị điện giật.

“Không thể nào…”

“Đó là lý do tôi không thể phớt lờ.” – Anh nói, giọng khàn. “Cô không chỉ giống. Cô là.”

“Là gì?” – Cô khẽ hỏi, tim đập loạn.

Anh nhìn cô thật lâu, rồi đáp:

“Là bằng chứng rằng có thứ gọi là định mệnh tồn tại.”

Cô cười khổ. “Anh đang mượn khoa học để hợp lý hóa cảm xúc của mình. Thực tế thì sao? Tôi là một con người thật, có cuộc sống thật. Tôi không muốn bị buộc phải trở thành ai khác.”

Anh không nói gì thêm.

Chỉ khi cô sắp bước ra cửa, anh nói nhỏ:

“Nhưng cô có từng nghĩ… nếu cô ấy chưa từng chết, mà chỉ sống lại trong hình hài khác?”

Cô dừng bước.

“Anh tin vào luân hồi à?”

“Không hẳn. Nhưng có lẽ… ký ức cũng có linh hồn riêng.”

Cô rời đi, lòng rối bời.

Buổi tối, khi về nhà, cô ngồi trước màn hình laptop, cố gắng xóa bức ảnh người phụ nữ áo trắng mà cô thấy hôm qua. Nhưng mỗi lần nhấn phím delete, một hộp thoại lạ lại hiện lên:

“Tệp đang được bảo vệ bởi quyền truy cập của chủ sở hữu: Thẩm An.”

Cô chết lặng.

Cô chưa từng tải tệp nào tên như vậy, chưa từng cấp quyền cho ai.

Bàn tay cô run lên khi bấm mở.

Màn hình đen. Một dòng chữ hiện ra, trắng mờ:

“Nếu em đọc được điều này, nghĩa là vòng lặp đã bắt đầu.”

Ngay sau đó, một đoạn video tự động chạy.

Trong video, là Thẩm An – hoặc người rất giống cô – ngồi trong căn phòng tối. Cô ta nhìn thẳng vào ống kính, đôi mắt sâu và bình tĩnh đến rợn người.

“Tô Nhan, tôi không biết cô là ai, nhưng nếu cô đang ở đây, có nghĩa là thứ tôi để lại đã tìm thấy chủ nhân mới.

Đừng tin anh ta. Anh ta nói anh yêu tôi, nhưng thứ anh ta thật sự muốn là lưu giữ cảm xúc của chính mình.

Khi ký hợp đồng, tôi đã đánh đổi ký ức để giữ lại linh hồn trong ánh sáng.

Và giờ… cô đang bước đi trên cùng con đường.”

Màn hình chớp tắt.

Cô hét nhỏ, vội tắt máy.

Tim đập dữ dội, mồ hôi lạnh túa ra.

Nhưng trước khi màn hình tắt hẳn, cô kịp nhìn thấy dòng cuối cùng hiện lên:

“Đừng để anh ta chạm vào ánh sáng.”

Đêm đó, cô không ngủ được. Tiếng mưa rơi bên ngoài lẫn tiếng gió rít qua khe cửa như tiếng thì thầm.

Khoảng gần nửa đêm, điện thoại cô sáng lên.

Tin nhắn từ Lục Tư Minh:

“Cô ổn chứ?”

Cô không trả lời.

Tin nhắn thứ hai đến ngay sau đó:

“Nếu cô xem được video, hãy gặp tôi sáng mai. Đừng tắt máy.”

Cô nhìn màn hình, tim thắt lại.

Làm sao anh biết cô đã xem?

Cô định xóa tin nhắn, nhưng tay dừng giữa chừng.

Dưới ánh sáng xanh của màn hình, gương mặt phản chiếu trong kính — đôi mắt ấy không còn là của cô.

Trong khoảnh khắc, cô thấy rõ ràng một nụ cười khác, mờ nhạt nhưng lạnh lẽo, hiện trên khuôn mặt mình.

Sáng hôm sau, cô đến studio một lần nữa.

Cánh cửa tự động mở, nhưng không có ai bên trong. Chỉ có tiếng nhạc nhẹ vang lên – bài nhạc nền cô từng nghe trong video của Thẩm An.

Trên bàn là một tờ giấy đặt giữa chồng hồ sơ. Cô cầm lên, nhận ra là một bản hợp đồng mới. Dòng đầu tiên in đậm:

“Hợp đồng kế thừa cảm xúc – Bên A: Lục Tư Minh, Bên B: Tô Nhan.”

Phía dưới là điều khoản duy nhất:

“Bên B đồng ý tham gia dự án ‘Ánh sáng cảm xúc’, cho phép sử dụng dữ liệu thần kinh và ký ức trong quá trình nghiên cứu.”

Phần chữ ký trống trơn.

Nhưng ngay góc phải, có vệt mực đỏ nhòe – như vết máu khô.

Cô chưa kịp phản ứng thì phía sau vang lên giọng nói quen thuộc:

“Cô thấy rồi à?”

Cô quay phắt lại. Lục Tư Minh đứng ở cửa, ánh mắt bình thản.

“Anh làm cái gì vậy?” – cô gần như hét lên.

“Hoàn tất điều mà Thẩm An chưa kịp làm.”

“Bằng cách lợi dụng tôi sao?”

Anh tiến lại, giọng khàn đặc: “Không. Bằng cách cứu cô.”

“Cứu tôi?” – cô bật cười. “Anh nghĩ tôi cần sao?”

Anh nhìn sâu vào mắt cô. “Vì cô đang dần trở thành cô ấy. Và nếu không hoàn tất hợp đồng, cô sẽ biến mất – như Thẩm An đã từng.”

Cô đứng lặng. Toàn thân lạnh buốt.

Trong mắt anh không còn vẻ giả tạo. Chỉ còn nỗi sợ thật sự.

“Anh nói gì vậy?”

Anh nắm lấy vai cô, giọng run: “Cô không hiểu. Ba năm trước, Thẩm An ký hợp đồng này, và sau khi hoàn tất nửa dự án, cô ấy bắt đầu mất trí nhớ, rồi biến mất trong tai nạn. Nhưng tôi biết… tai nạn đó không phải ngẫu nhiên. Nó là kết quả của việc cô ấy bị hệ thống ‘nuốt’ lấy.”

“Anh điên rồi…” – cô lùi lại, nhưng anh vẫn giữ chặt.

“Không. Tôi đang cố ngăn cô biến mất lần nữa.”

“Lần nữa?”

Anh gật nhẹ, mắt ướt. “Vì tôi tin… cô chính là Thẩm An.”

Cô giật tay ra, lùi về phía cửa. “Tôi không phải ai khác ngoài chính mình.”

Anh nhìn cô, môi run nhẹ. “Nếu vậy, tại sao cô nhớ được mật khẩu của cô ấy? Tại sao cô chụp ảnh cùng góc, cùng ánh sáng, cùng cảm xúc như vậy? Không ai dạy cô cả.”

Cô nghẹn lời.

Anh tiến lại gần, giọng gần như van nài:

“Hãy ký đi. Hoàn tất hợp đồng này, để ít nhất… nếu cô biến mất, tôi vẫn còn có thể giữ lại ký ức của cô.”

Cô nhìn anh, đôi mắt đẫm nước. “Anh gọi đó là yêu sao?”

Anh im.

Cô xé đôi tờ giấy, mảnh giấy rơi tung trong không trung như tuyết trắng. “Nếu ký ức cần một cái xác để tồn tại, thì nó không còn là ký ức nữa.”

Cô quay đi, mở cửa, bước ra ngoài.

Ngoài kia, trời lại mưa.

Nhưng khi cô vừa rời khỏi ngưỡng cửa, màn hình lớn phía sau bỗng tự động bật sáng.

Trên đó, hiện lên hình ảnh Thẩm An – đôi mắt bình thản, môi khẽ cong.

“Cảm ơn vì đã đến đúng lúc, Nhan.”

Giọng nói ấy vang lên, hòa trong tiếng mưa, khiến cô khựng lại.

Bóng cô và hình Thẩm An trên màn hình chồng lên nhau – trùng khít đến hoàn hảo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×