Buổi sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua lớp rèm, trải dài trên sàn nhà như những dải vàng lấp lánh.
Tô Nhan ngồi ở mép giường, nhìn đôi bàn tay mình. Dưới ánh sáng, làn da cô mỏng đến mức có thể nhìn thấy từng mạch máu. Mọi thứ đều thật — nhưng sao cô lại cảm thấy như đang mượn lấy cơ thể này?
Cô không biết mình đã khóc từ khi nào.
Giấc ngủ đêm qua đứt quãng bởi hàng loạt hình ảnh mờ nhòe — ánh sáng máy ảnh, mùi hóa chất rửa phim, tiếng gió bên bờ hồ, và một giọng nói trầm ấm thì thầm bên tai:
“Nếu có kiếp sau, em hãy sống cùng hoàng hôn, để anh có thể tìm thấy em trong ánh sáng cuối cùng.”
Khi tỉnh dậy, câu nói ấy vẫn quanh quẩn trong đầu.
Cô rời khỏi nhà, đi bộ dọc con đường ven sông. Bầu trời đang ngả dần sang màu mật ong, nắng xiên qua tán cây, rải thứ ánh sáng vừa dịu vừa buồn.
Một cơn gió thổi qua, mang theo mùi hương cỏ khô và hoa sữa. Tất cả đều thân thuộc đến lạ, như thể cô từng đi qua nơi này hàng trăm lần.
Ở cuối đường, cô thấy một quán cà phê nhỏ, biển hiệu ghi bằng chữ viết tay: “The Sunset Room” – Phòng của hoàng hôn.
Cái tên khiến cô khựng lại.
Bước vào, không gian bên trong tràn ngập ánh nắng cam rực. Những bức ảnh chụp cảnh hoàng hôn treo khắp tường – đủ mọi góc, mọi sắc độ, nhưng kỳ lạ là ở mỗi tấm ảnh, đều có bóng dáng một cô gái quay lưng về phía ống kính.
Chủ quán – một người phụ nữ trung niên tóc bạc pha, mỉm cười chào cô:
“Lần đầu tiên đến à? Cô thích chỗ này không?”
“Đẹp thật…” – Tô Nhan khẽ đáp, ánh mắt vẫn dán vào bức ảnh giữa tường. “Ai là người chụp?”
“Là một nhiếp ảnh gia tên Thẩm An. Cô ấy từng sống gần đây, chụp ảnh hoàng hôn suốt ba năm liền. Người ta gọi cô ấy là cô gái sống cùng hoàng hôn.”
Tim Tô Nhan đập mạnh một nhịp.
Cái tên ấy… lại xuất hiện.
Bà chủ tiếp lời: “Tôi nghe nói cô ấy mất rồi, trong một tai nạn. Nhưng đôi khi, vào buổi chiều, tôi vẫn thấy có người đứng ngoài cửa sổ, nhìn ánh nắng giống hệt cô ấy. Cũng mặc chiếc váy trắng, tóc buộc lơi. Nhìn qua tưởng như… người cũ quay lại.”
“Thế bà không sợ sao?” – Tô Nhan hỏi, giọng nghẹn.
“Không. Người sống cùng hoàng hôn thì không bao giờ chết thật sự. Họ chỉ tạm rời đi khi ánh sáng tắt thôi.” – Bà mỉm cười hiền. “Cô uống gì, cô gái?”
“Cà phê đen… không đường.”
Khi ly cà phê được đặt xuống, cô chợt phát hiện một tấm thiệp nhỏ dưới đáy cốc, có dòng chữ viết tay:
“Nếu em đọc được điều này, có nghĩa là hoàng hôn đã chọn em.”
Phía sau tấm thiệp là một ký hiệu quen thuộc – hình chiếc máy ảnh cách điệu, hệt như logo trong dự án “Ánh sáng cảm xúc”.
Cô siết chặt tờ giấy, tim đập nhanh.
Mọi thứ đang dần đan xen vào nhau: những bức ảnh, ký ức, lời nói, và cả giấc mơ.
Cô rời quán, bước đi trong nắng chiều.
Khi ngang qua ngã rẽ, điện thoại cô rung lên – tin nhắn từ Lục Tư Minh:
“Cô đang ở đâu? Tôi tìm được thứ cô cần biết.”
Cô không trả lời.
Chiều dần tàn.
Tô Nhan lang thang đến khu nhà kho cũ – nơi tổ chức buổi triển lãm của Thẩm An năm đó. Cánh cửa sắt hoen rỉ, nhưng vẫn mở được. Bên trong tối, mùi bụi và gỉ sắt trộn vào nhau, nặng nề.
Ánh sáng mờ từ ô cửa nhỏ chiếu xuống một dãy khung tranh bị phủ vải trắng. Cô cẩn thận kéo tấm vải ra, bụi bay mù.
Trước mắt cô là một bức ảnh khổng lồ, gần như chiếm trọn cả bức tường.
Trong ảnh, một cô gái mặc váy trắng đang đứng giữa biển hoàng hôn, lưng quay về ống kính.
Cảnh tượng y hệt bức ảnh cô từng thấy trong video.
Nhưng bên dưới góc ảnh, có một dòng chữ nhỏ, khắc bằng tay:
“Tô Nhan – ánh sáng cuối cùng.”
Cô chết lặng.
Tại sao tên cô lại ở đây, trên bức ảnh được chụp từ trước khi cô xuất hiện?
Giữa lúc đó, có tiếng bước chân vang lên phía sau. Cô quay lại – là Lục Tư Minh, tay cầm một cuộn phim cũ.
“Tôi biết cô sẽ đến đây.” – Anh nói nhỏ.
Cô lùi một bước. “Anh theo dõi tôi thật sao?”
“Không. Tôi chỉ… nhớ cô ấy cũng từng đi theo con đường này.”
Anh đặt cuộn phim vào lòng bàn tay cô. “Đây là cuộn phim cuối cùng của Thẩm An. Tôi tìm thấy nó trong kho lưu trữ cũ của viện nghiên cứu. Trên nhãn dán ghi rõ: Chỉ mở khi mặt trời lặn.”
Cô nhìn anh, rồi nhìn bức ảnh hoàng hôn phía sau.
“Mặt trời sắp lặn rồi.”
Anh gật, lấy máy chiếu cũ đặt lên bàn, nhẹ nhàng gắn cuộn phim vào. Ánh sáng vàng ấm tràn khắp căn phòng, bụi lơ lửng trong không khí như những hạt ký ức đang quay chậm.
Hình ảnh hiện lên – là Thẩm An.
Cô ngồi bên cửa sổ, ánh hoàng hôn hắt lên nửa khuôn mặt. Giọng nói của cô vang lên qua loa máy cũ, dịu dàng mà xa xăm:
“Nếu một ngày, có ai đó mang khuôn mặt tôi, sống lại giữa thế giới này, xin hãy nói với người đó rằng… tôi không muốn được thay thế. Tôi chỉ muốn được nhớ.”
Cô ngừng lại, ánh mắt chạm vào ống kính.
“Còn nếu anh là người đang xem đoạn phim này, Tư Minh, xin anh hãy buông tôi ra. Đừng tìm tôi trong người khác. Vì tình yêu thật sự không cần tái tạo. Nó chỉ cần được sống cùng ánh sáng, rồi tan đi trong hoàng hôn.”
Hình ảnh mờ dần, rồi tắt.
Căn phòng chìm trong im lặng.
Tô Nhan không biết mình đã khóc từ khi nào.
Lục Tư Minh đứng bất động, đôi mắt anh mờ đi như có một màn sương phủ kín.
Anh nói khẽ, giọng nghẹn lại: “Cô ấy luôn biết tôi sẽ không dừng lại… Cô ấy hiểu tôi đến thế.”
“Anh chưa bao giờ tin vào cảm xúc, nhưng lại để cảm xúc giết chết chính mình.” – Tô Nhan nói, giọng run.
Anh nhìn cô, khẽ cười, ánh mắt rỗng không. “Có lẽ vì tôi không biết cách yêu, nên mới biến tình yêu thành thí nghiệm.”
Cô bước đến gần, đặt tay lên vai anh. “Anh không cần tin hay không tin nữa. Cô ấy đã đi rồi. Còn tôi…”
“Còn cô?”
“…tôi chỉ là người sống cùng hoàng hôn. Tôi không phải cô ấy, nhưng có lẽ ánh sáng trong tôi… là phần còn lại của cô ấy.”
Anh ngẩng lên, nhìn thấy trong mắt cô phản chiếu hoàng hôn phía cửa sổ – ánh sáng ấy giống hệt lần đầu tiên anh chụp ảnh Thẩm An.
Một thứ gì đó tan ra trong anh, như tảng băng nứt vỡ sau mùa đông dài.
Anh nói khẽ: “Cảm ơn vì đã đến.”
Khi họ rời khỏi nhà kho, trời vừa sụp tối.
Ánh hoàng hôn cuối cùng chạm đến vai họ, mềm như dải lụa, nhuộm cả không gian bằng màu cam nhạt.
Tô Nhan dừng lại, quay về phía mặt trời đang tắt dần.
Cô nhắm mắt, để gió chạm qua má, thì thầm: “Nếu có ký ức thật sự, xin hãy ngủ yên trong ánh sáng.”
Lục Tư Minh đứng bên cạnh, không nói gì. Anh chỉ lặng lẽ đưa máy ảnh lên, bấm một lần.
Tách!
Khoảnh khắc ấy, tia sáng cuối cùng rơi vào ống kính – gói trọn hình ảnh của cô gái đang đứng giữa ranh giới giữa ngày và đêm, giữa người và ký ức.
Tối hôm đó, khi về đến nhà, Tô Nhan mở laptop. Màn hình hiện lên thông báo:
“Tệp ‘Sunset Memory’ đang được khôi phục. Bạn có muốn tiếp tục?”
Cô do dự, rồi nhấn “Yes”.
Một khung hình xuất hiện: biển hoàng hôn, và trong đó là hai bóng người đứng cạnh nhau – một là cô, một là Thẩm An. Họ cùng quay lưng về phía mặt trời, bóng in xuống mặt nước, hòa làm một.
Cô đưa tay chạm nhẹ vào màn hình.
Hình ảnh nhòe đi, rồi tan biến, chỉ còn lại ánh sáng cam trôi chậm trong đêm.
Cô mỉm cười, thì thầm:
“Cảm ơn vì đã để tôi sống cùng hoàng hôn, một lần nữa.”