Sau ngày hôm đó, Tô Nhan không còn đến viện nghiên cứu nữa. Cô xin tạm nghỉ một tuần, lý do ghi trong đơn chỉ có hai chữ: “Cần yên tĩnh.”
Thực ra, cô không biết mình cần gì — yên tĩnh hay một lời giải thích. Từ lúc rời khỏi căn nhà kho cũ, mọi âm thanh, mọi hình ảnh đều như được phủ lên một lớp sương mỏng. Thậm chí, khi đi qua tấm gương trong phòng tắm, cô vẫn giật mình vì ánh mắt phản chiếu lại không hoàn toàn là của mình.
Buổi chiều, khi cô đang định nấu chút gì đó, chuông cửa vang lên.
Cô bước ra, thấy Lục Tư Minh đứng ngoài, tay cầm một túi giấy.
“Anh… đến đây làm gì?” – cô hỏi, giọng hơi khàn.
“Đưa cơm.” – Anh trả lời gọn lỏn, đưa túi qua khe cửa.
“Cô không ăn gì từ hôm qua. Tôi hỏi quản lý tòa nhà, họ nói cô chỉ gọi nước.”
Cô thoáng bối rối. “Anh theo dõi tôi à?”
“Không. Chỉ là… tôi không muốn thấy ai đó gầy đi vì những thứ mình không đáng mang.”
Câu nói khiến cô nghẹn. Anh vẫn là người nói năng cộc cằn, nhưng ẩn sau giọng điệu đó là sự quan tâm vụng về đến lạ.
“Vào đi.” – Cô khẽ mở cửa, tránh sang một bên.
Bên trong, căn hộ nhỏ, ánh đèn vàng dịu, hương gừng và sả thoang thoảng. Anh mở túi, lấy ra vài hộp cơm được gói gọn gàng — món cá kho gừng, rau cải xào, và một ít súp bí đỏ.
“Tôi nấu đấy.” – Anh nói, đặt từng món ra bàn.
“Anh nấu?” – Cô bật cười khẽ. “Tôi tưởng anh chỉ biết chụp ảnh và điều khiển phòng thí nghiệm.”
“Tôi cũng từng sống một mình.” – Anh đáp, giọng trầm. “Và một người sống cùng hoàng hôn thì nên biết nấu ăn.”
Câu nói khiến không khí khựng lại trong thoáng chốc.
Họ cùng im lặng.
Ánh đèn rọi lên khuôn mặt anh, sắc nét, bình thản, nhưng trong mắt lại thấp thoáng thứ gì đó như tiếc nuối.
Cô ngồi xuống bàn, cầm đũa. “Vậy anh định ngồi nhìn tôi ăn à?”
Anh nhún vai. “Cô mời thì tôi ăn.”
Cô khẽ cười: “Mời.”
Cả hai cùng ăn, lặng lẽ.
Tiếng đũa chạm vào bát nghe rất rõ, như thể căn phòng chỉ có âm thanh đó.
“Cá hơi mặn.” – cô nói, cố gắng phá tan sự im lặng.
“Biết mà. Tôi cho muối hai lần.” – Anh đáp.
Cô bật cười, tiếng cười nhỏ, nhưng đủ khiến anh ngẩng lên. Trong khoảnh khắc, ánh nhìn họ chạm nhau – vừa gần, vừa xa.
“Anh biết không, đôi khi tôi cảm thấy mình đang sống trong cơ thể người khác. Có những ký ức tôi không hề có, nhưng lại khiến tim đau đến không chịu nổi.” – cô nói, giọng trầm.
“Đó là vì cô đang nhớ thay cho ai đó.”
“Thay cho Thẩm An?”
Anh im lặng.
Cô đặt đũa xuống. “Anh vẫn chưa trả lời tôi: tại sao trong bức ảnh ấy lại có tên tôi?”
Anh chậm rãi đặt chén xuống bàn, nhìn cô. “Tôi không chắc cô muốn nghe.”
“Cứ nói.”
Anh ngẩng nhìn trần nhà, như đang tìm lại mảnh ký ức cũ. “Trước khi Thẩm An mất, cô ấy từng gửi cho tôi một bức thư. Trong đó, có dòng: ‘Nếu một ngày, anh gặp một cô gái mang tên Tô Nhan, xin đừng sợ. Hãy tin rằng đó là ánh sáng cuối cùng mà tôi để lại cho anh.’”
Căn phòng lặng như tờ.
Cô nhìn anh, không tin nổi. “Anh nói gì cơ?”
“Đó là sự thật. Tôi đã nghĩ cô ấy chỉ nói ẩn dụ, nhưng khi gặp cô… ánh mắt, dáng đứng, cách cô cầm máy ảnh – đều giống cô ấy đến mức tôi không thể không tin.”
Cô bật dậy. “Anh nói như thể tôi không phải tôi!”
Anh cũng đứng dậy, giọng thấp xuống: “Tôi không nói cô không tồn tại. Tôi chỉ nói, có thể trong cô có một phần của cô ấy. Tôi đã thử phủ nhận, nhưng càng phủ nhận, tôi càng thấy… mình đang cố lừa dối cả hai.”
Ánh mắt họ giao nhau, căng thẳng như sợi dây đàn sắp đứt.
Cô lùi lại, tay run lên. “Tôi không phải người thay thế. Tôi có tên, có quá khứ, có ký ức riêng. Anh không thể biến tôi thành ai khác chỉ vì mình không chịu quên.”
“Tôi biết.” – Anh đáp, khẽ, gần như thì thầm. “Và chính vì biết điều đó, tôi mới sợ.”
“Sợ gì?”
“Sợ rằng… nếu tôi thật sự tin cô là cô ấy, tôi sẽ lại mất đi cô một lần nữa.”
Lời nói rơi xuống, nhẹ nhưng lạnh buốt.
Họ đứng đó, im lặng rất lâu.
Cô ngồi xuống ghế, mắt đỏ hoe, tay bóp chặt mép bàn. Anh rút khăn giấy, đặt trước mặt cô, không nói thêm gì.
Một lúc sau, cô lên tiếng: “Anh biết không, tôi từng nghĩ định mệnh chỉ là chuyện người ta nói cho hay. Nhưng càng gặp anh, tôi càng cảm thấy có thứ gì đó đang trói buộc chúng ta – như sợi dây vô hình, kéo tôi về nơi mà tôi chưa từng đến.”
“Có lẽ định mệnh chỉ là ký ức chưa kịp quên.” – Anh đáp, giọng trầm thấp.
“Hay là lời hứa chưa kịp thực hiện.” – Cô khẽ mỉm cười, dù nước mắt vẫn còn nơi khóe mắt.
Anh nhìn cô, đôi mắt mềm đi. “Cô muốn biết cô ấy từng nói gì về ánh sáng không?”
“Muốn.”
“Cô ấy nói, ‘Ánh sáng thật sự không bao giờ tắt, nó chỉ thay hình đổi dạng để soi sáng người tiếp theo.’ Có lẽ cô chính là người đó.”
Cô nhìn anh, một thoáng yên lặng.
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn dần buông, ánh sáng nhạt màu, rải lên tấm rèm bóng đổ dài.
“Cảm ơn anh vì bữa tối.” – Cô khẽ nói, giọng mệt. “Nhưng anh nên về. Tôi cần một chút thời gian để không là ai khác.”
Anh đứng yên, rồi gật đầu. “Được.”
Trước khi đi, anh đặt một chiếc USB nhỏ lên bàn. “Trong này là bản gốc video của Thẩm An. Nếu cô muốn hiểu rõ, hãy xem nó. Còn nếu không, cứ để vậy cũng được.”
Cửa đóng lại. Tiếng bước chân anh xa dần trên hành lang.
Cô ngồi trong căn phòng yên tĩnh, nhìn chiếc USB nhỏ bé nằm trên bàn. Nó như một vật sống, tỏa ra sức hút kỳ lạ.
Cô chạm vào nó, rồi buông ra. Cô không đủ can đảm. Nhưng cũng không đủ bình tĩnh để bỏ qua.
Cuối cùng, cô cắm nó vào máy tính.
Màn hình hiện lên một thư mục duy nhất: “Dinner – 12/8.”
Cô mở.
Trong video, Thẩm An đang ngồi ở bàn ăn, ánh sáng ấm vàng phủ quanh cô. Cô mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng như gió:
“Anh nói, bữa tối là lúc con người thật nhất. Nhưng giữa chúng ta, luôn có một khoảng cách vô hình – không phải vì em không yêu, mà vì em sợ anh nhìn thấy trong mắt em không chỉ là anh, mà còn là ánh sáng của một người khác.”
Câu nói dừng lại, Thẩm An ngẩng lên, nhìn thẳng vào ống kính.
“Nếu ai đó, sau em, cũng ngồi ăn cùng anh dưới ánh đèn này, xin hãy nói với cô ấy rằng… đừng cố lấp đầy khoảng cách ấy. Vì nó không cần biến mất. Nó là nơi em sẽ ở lại, mãi mãi.”
Video kết thúc.
Cô ngồi bất động, cảm thấy nơi lồng ngực có thứ gì đó nứt ra.
Cô bật khóc. Không biết là vì thương, hay vì sợ mình đang dần trở thành người trong đoạn video đó.
Đêm muộn.
Bên ngoài, mưa rơi lách tách trên khung cửa kính.
Tô Nhan ngồi một mình trước bàn ăn. Đĩa cá kho còn dang dở, bát súp nguội ngắt. Cô đưa tay chạm vào chiếc ghế đối diện – nơi anh từng ngồi, nơi ánh mắt họ từng chạm nhau.
Cô thì thầm, như nói với chính mình:
“Khoảng cách vô hình ấy… có phải là cách vũ trụ nhắc nhở tôi rằng, chúng ta chỉ được phép đi song song, chứ không bao giờ được chạm nhau lần nữa?”
Ánh đèn vàng trên trần khẽ rung nhẹ, phản chiếu trong mắt cô thành hai dòng sáng lệch nhau – giống như hai linh hồn, vừa gần vừa xa.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên chiếu qua rèm cửa, cô mở mắt, cảm thấy trống rỗng đến kỳ lạ.
Trên bàn, chiếc USB vẫn nằm đó, nhưng bên cạnh nó có thêm một tờ giấy gấp đôi – nét chữ của Lục Tư Minh:
“Tôi không biết nên giữ khoảng cách hay phá bỏ nó. Nhưng nếu cô muốn ăn cùng tôi lần nữa, tôi sẽ chờ.
– L.”
Cô nhìn tờ giấy rất lâu, rồi khẽ mỉm cười.
Ánh sáng buổi sáng rọi lên mặt bàn, mỏng như tấm lụa.
Cô chợt nhận ra, dù khoảng cách vẫn còn, nhưng ít nhất… họ đang hướng về cùng một phía.