Ngày quay thứ hai bắt đầu với một bầu không khí vừa căng thẳng vừa ngập tràn kỳ vọng. Lâm Nhất Linh thức dậy sớm hơn mọi khi, lòng vẫn còn hồi hộp sau buổi quay hôm trước. Dù cảnh hẹn hò đầu tiên đã diễn ra suôn sẻ, nhưng cô biết, điều khó khăn nhất chưa bắt đầu.
Cô ngồi trước gương, chỉnh lại mái tóc, kiểm tra trang phục, rồi thầm nhủ: “Nhất Linh à, hôm nay phải bình tĩnh hơn, tự nhiên hơn… đừng để Tề Dạ nhìn thấy sự lo lắng của mình.” Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh tâm trạng rối bời.
Khi Nhất Linh bước vào phim trường, không khí nhộn nhịp và âm thanh hỗn độn như một cơn sóng dữ. Đèn chiếu sáng, máy quay di chuyển liên tục, stylist và makeup artist chạy đi chạy lại. Nhưng giữa tất cả, Nhất Linh ngay lập tức nhận ra dáng người cao lớn, lạnh lùng đứng ở góc sân khấu – Tề Dạ. Anh vẫn như ngày đầu tiên, ánh mắt sắc bén, trầm tĩnh, dường như đang thẩm định mọi thứ xung quanh.
“Cô chuẩn bị chưa?” Giọng trầm, lạnh của Tề Dạ vang lên, làm Nhất Linh giật mình.
“V… vâng,” cô lí nhí, cố giữ bình tĩnh. Nhưng chỉ một giây sau, cô cảm nhận tim mình đập mạnh. Mỗi khi anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm ấy như xuyên thấu tâm can, khiến cô vừa hồi hộp vừa bối rối.
Cảnh quay hôm nay là cảnh hai người cùng đi dạo trong công viên, trò chuyện thân mật, cười đùa trước ống kính. Nghe đơn giản, nhưng đối với Nhất Linh, đó là một thử thách không hề nhỏ. Cô phải giả vờ tự nhiên, đồng thời phối hợp với một idol nổi tiếng, người mà cô gần như không biết phản ứng tiếp theo của anh sẽ ra sao.
Máy quay bắt đầu ghi hình. Nhất Linh bước theo Tề Dạ, cố gắng giữ thái độ tự nhiên, nhưng cô vẫn run rẩy khi ánh mắt anh đột ngột chạm vào cô. Anh không nói gì, chỉ bước đi bên cạnh, tay khoanh trước ngực, trông như một bức tượng sống.
“Nhất Linh, cô bước hơi nhanh,” Tề Dạ nói đột ngột, giọng lạnh nhưng có sức nặng, làm cô giật mình và vấp nhẹ vào mép ghế đá gần đó.
“À… xin lỗi,” cô lí nhí, cúi đầu, mặt đỏ bừng. Cô cố nhịn cảm giác bối rối và tập trung vào việc di chuyển. Nhưng chỉ vài bước sau, một vụ xô xát nhẹ với một đám diễn viên quần chúng khiến cô bị kéo ra khỏi quỹ đạo bước đi. Tề Dạ ngay lập tức quay lại, ánh mắt sắc bén, kéo tay cô lại, giữ cô khỏi va chạm.
“Cẩn thận hơn chút nữa. Đây không phải trò chơi,” anh nói, giọng vẫn lạnh nhưng có phần nghiêm trọng.
Nhất Linh cắn môi, vừa ngượng vừa tức: “Tôi biết rồi! Anh cứ tưởng mình hoàn hảo lắm sao?” Câu nói tuôn ra trước khi cô kịp nghĩ.
Tề Dạ dừng lại, nhướng mày, ánh mắt sắc bén nhìn cô, trông như đang đánh giá: “Cô nói gì?”
“Ý tôi là…” Nhất Linh lúng túng, rồi thôi không nói nữa. Nhưng tim cô vẫn đập mạnh, vừa bực bội vừa lo lắng. Đây là lần đầu tiên cô dám “cãi lại” anh – người vốn lạnh lùng, khó đoán.
Buổi quay tiếp tục, nhưng không khí trở nên căng thẳng. Nhất Linh cố gắng giữ thái độ bình thường, nhưng Tề Dạ vẫn giữ khoảng cách, không tương tác nhiều. Đến khi cảnh quay đòi hỏi họ cười đùa, Nhất Linh phải tự mình khởi động trò chuyện.
“Anh… anh có thường đi dạo ở đây không?” cô hỏi, giọng hơi run nhưng cố tỏ ra tự nhiên.
Tề Dạ nhìn cô, hơi nhíu mày: “Không.” Giọng anh ngắn gọn, lạnh lùng, làm Nhất Linh cứng họng.
Cô hít sâu, tự nhủ: “Không sao, cứ giả vờ tự nhiên…”. Cô mỉm cười, thử tiếp: “Vậy… hôm nay là lần đầu tiên anh đến đây à?”
Anh im lặng một lúc, rồi nhếch mép, ánh mắt dịu lại một chút: “Có thể xem là lần đầu.”
Nhất Linh cảm thấy vừa nhẹ nhõm vừa bối rối. Chỉ một khoảnh khắc ánh mắt anh dịu dàng, cô lại thấy tim mình rung lên. Nhưng ngay sau đó, anh quay đầu đi, lạnh lùng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Buổi quay kết thúc, trợ lý chạy lại nhắc Nhất Linh: “Cảnh quay hôm nay khá ổn, nhưng anh Tề Dạ trông vẫn căng thẳng. Cậu phải tìm cách phối hợp tốt hơn.”
Nhất Linh gật đầu, nhưng lòng vẫn còn bồn chồn. Cô biết, xung đột nhỏ hôm nay chỉ là khởi đầu. Với tính cách lạnh lùng và khó đoán của Tề Dạ, mỗi cảnh quay đều có thể là một thử thách.
Sau khi quay xong, Nhất Linh trở về phòng, lặng lẽ ngồi xuống ghế, thở dài. Cô mở laptop, xem lại các cảnh quay, phân tích từng cử chỉ của Tề Dạ. Mỗi chi tiết, từ ánh mắt đến nụ cười, đều khiến cô vừa lo lắng vừa tò mò. Cô tự hỏi: “Anh ấy đang nghĩ gì? Anh ấy có thấy tôi… phiền phức không?”
Đúng lúc đó, điện thoại rung lên. Một tin nhắn từ Tề Dạ:
“Ngày mai, cố gắng phối hợp tự nhiên hơn. Không cần cười quá mức.”
Nhất Linh đỏ mặt, vừa ngạc nhiên vừa bối rối. Anh đã gửi tin nhắn cho cô – điều đó chứng tỏ anh quan tâm đến việc hợp tác, nhưng cách nhắn tin vẫn lạnh lùng, không hề lộ cảm xúc.
Cô thở dài, mỉm cười một cách vụng về. “Không ngờ, anh ấy… lại quan tâm kiểu này.” Cô tự nhủ, vừa lo lắng vừa hồi hộp: “Ngày mai sẽ còn thử thách hơn. Nhất Linh à, phải bình tĩnh… nhưng cũng đừng quá sợ hãi.”
Tối hôm đó, cô nằm trên giường, ánh đèn phòng chiếu xuống, nghĩ về những khoảnh khắc trong ngày. Từ ánh mắt sắc lạnh của Tề Dạ, đến cách anh quan sát và kiểm soát mọi tình huống, tất cả đều để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô. Cô nhận ra, đây không chỉ là một công việc bình thường, mà là một trò chơi tinh thần, nơi cô phải vừa giữ vững phong thái, vừa học cách hiểu anh.
Nhất Linh nhắm mắt, tự nhủ: “Fake dating… chỉ là công việc, nhưng… cảm giác này thật lạ. Anh ấy… không giống những người tôi từng gặp. Và tôi… không thể không để ý đến anh ấy.”
Cảm giác vừa lo lắng, vừa tò mò, vừa hồi hộp này kéo dài suốt đêm. Cô biết, ngày mai, xung đột tiếp theo sẽ diễn ra, và có lẽ, từ những xung đột ấy, một mạch tình cảm mới sẽ bắt đầu.
Buổi sáng hôm sau, khi cô bước ra khỏi nhà, ánh nắng nhẹ chiếu qua cửa sổ, Nhất Linh cảm nhận được một luồng năng lượng vừa hứng khởi vừa căng thẳng. Một ngày mới, thử thách mới, và… một người đàn ông đặc biệt đứng chờ cô ở đó – Tề Dạ, với ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy sức hút, sẵn sàng khiến cô vừa sợ vừa thích.
Với Nhất Linh, xung đột đầu tiên hôm nay đã khép lại, nhưng câu chuyện giữa cô và Tề Dạ mới chỉ bắt đầu. Và cô biết chắc chắn, những xung đột tiếp theo sẽ không chỉ là thử thách công việc, mà còn là thử thách cho chính trái tim cô.