hẹn hò trên sóng nhạc

Chương 5: Tìm hiểu nhau qua công việc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Lâm Nhất Linh thức dậy với một cảm giác vừa hứng khởi vừa lo lắng. Buổi phỏng vấn căng thẳng hôm qua đã để lại những dư âm khó quên trong lòng cô. Cô biết rằng hôm nay, cả cô và Tề Dạ sẽ phải cùng nhau phối hợp trong một cảnh quay dài hơn, phức tạp hơn, nơi mà sự tương tác giữa hai người sẽ được thể hiện trọn vẹn trước ống kính.

Nhất Linh chuẩn bị kỹ càng, trang phục đơn giản nhưng thanh lịch, mái tóc búi gọn, gương mặt trang điểm nhẹ nhưng vẫn tươi tắn. Cô hít sâu, nhìn mình trong gương và tự nhủ: “Nhất Linh, hôm nay phải thật bình tĩnh. Cứ coi đây là cơ hội để chứng minh bản thân, và… để hiểu anh ấy hơn.”

Khi cô bước vào phim trường, không khí đã khác hẳn so với hôm qua. Nhạc nền du dương vang lên khắp nơi, đèn chiếu sáng tạo không gian lãng mạn, nhưng cũng đầy áp lực vì các máy quay và phóng viên vẫn đứng xung quanh.

Tề Dạ đã có mặt từ sớm, khoác vest đen, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía cô. Anh đứng đó, im lặng, nhưng sự hiện diện của anh đủ khiến mọi thứ xung quanh dường như chậm lại. Nhất Linh hít sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhưng khi bước tới gần, tim cô vẫn đập nhanh.

“Cô chuẩn bị chưa?” giọng anh trầm, lạnh nhưng nghiêm túc vang lên.

“V… vâng,” cô lí nhí, cố gắng giữ vẻ tự nhiên. Nhưng chỉ một ánh mắt của anh, sắc bén và sâu thẳm, cũng khiến cô cảm thấy rung động.

Cảnh quay hôm nay là một buổi tập luyện chuẩn bị cho MV, nơi Nhất Linh và Tề Dạ phải cùng nhau thực hiện các động tác phối hợp, vừa mang tính nghệ thuật, vừa tạo cảm giác tình cảm lãng mạn trước ống kính. Đây là thử thách đầu tiên mà cả hai phải làm việc sát cánh lâu dài, không còn khoảng cách tạm thời như những cảnh quay ngắn trước.

Nhất Linh cố gắng tập trung vào động tác, nhưng khó khăn lớn nhất không phải kỹ thuật, mà là tương tác với Tề Dạ một cách tự nhiên. Anh cao lớn, thân hình vững chãi, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm, khiến cô vừa ngưỡng mộ vừa lo lắng.

“Chậm lại một chút,” anh nói, giọng trầm, nhẹ nhàng nhưng có trọng lượng, khiến Nhất Linh phải hít sâu và điều chỉnh lại bước chân. “Phải đồng bộ, nếu không cảnh quay sẽ thất bại.”

“Vâng,” cô đáp, cố gắng duy trì sự bình tĩnh. Nhưng mỗi lần anh nhìn cô, ánh mắt sắc bén ấy như xuyên thấu tâm can, khiến cô bối rối và đôi khi mất tập trung.

Trong lúc luyện tập, Nhất Linh phát hiện ra rằng Tề Dạ không chỉ là một idol lạnh lùng mà còn rất tỉ mỉ và cẩn trọng trong công việc. Anh quan sát từng chi tiết, từng cử chỉ của cô, chỉnh sửa nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, khiến cô vừa ấn tượng vừa thấy căng thẳng.

“Cô cần đứng thẳng hơn, vai thả lỏng, mắt nhìn thẳng vào máy quay,” anh hướng dẫn, giọng vẫn lạnh nhưng có sự kiên nhẫn.

Nhất Linh đỏ mặt, cảm giác vừa bực bội vừa thích thú: “Anh… nghiêm khắc quá đấy!”

Tề Dạ nhếch mép, ánh mắt thoáng dịu lại, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng: “Nếu muốn hoàn hảo, cô phải nghe tôi.”

Khoảnh khắc ấy, Nhất Linh nhận ra rằng, dường như trong công việc, anh cũng có một mặt mềm mại mà ít người được thấy. Sự nghiêm túc và tỉ mỉ ấy khiến cô vừa căng thẳng vừa cảm thấy an tâm.

Buổi chiều, khi cả hai cùng thực hiện một cảnh quay tình cảm, cần phải phối hợp động tác tay và ánh mắt, Nhất Linh lại run rẩy. Cô sợ mình sẽ làm hỏng cảnh quay, nhưng Tề Dạ đã khẽ nắm tay cô, dẫn dắt một cách chắc chắn nhưng nhẹ nhàng.

“Bình tĩnh,” anh nói, giọng trầm, nhẹ nhàng. “Cứ theo nhịp tôi.”

Nhất Linh hít sâu, cảm giác tay mình ấm áp dưới bàn tay anh, tim đập mạnh. Khoảnh khắc này, dù chỉ là công việc, nhưng cảm giác gần gũi ấy khiến cô rung động. Cô tự nhủ: “Chỉ là phối hợp công việc… nhưng sao cảm giác lại khác thường?”

Sau nhiều lần luyện tập, cảnh quay cuối cùng cũng hoàn thành. Khi đạo diễn kêu dừng, Nhất Linh thở phào, mồ hôi nhễ nhại. Cô nhìn Tề Dạ, anh vẫn đứng đó, ánh mắt sắc bén nhưng nụ cười khẽ lóe lên khiến cô đỏ mặt.

“Cô làm tốt,” anh nói, giọng trầm nhưng ấm áp hơn bình thường. “Tiếp tục duy trì thái độ này, chúng ta sẽ hoàn thành cảnh quay một cách hoàn hảo.”

Nhất Linh ngạc nhiên: “Anh… khen tôi?”

Tề Dạ nhún vai, ánh mắt lại trở về vẻ lạnh lùng: “Không phải khen. Chỉ là… nhận xét khách quan.”

Nhưng trong lòng cô, cảm giác ấm áp vẫn còn lan tỏa. Dù anh không thừa nhận, nhưng sự quan tâm và chăm chú của anh đã đủ để khiến cô rung động.

Buổi tối, Nhất Linh về phòng, mở laptop xem lại cảnh quay. Cô nhận ra rằng, mỗi cử chỉ, ánh mắt, cách anh chỉnh cô, không chỉ là công việc, mà còn là cách anh dạy cô, hướng dẫn cô từng bước. Cô vừa cảm thấy áp lực, vừa cảm thấy vui vẻ vì được học hỏi và dần hiểu rõ hơn về con người Tề Dạ.

Cô tự nhủ: “Anh ấy… không chỉ lạnh lùng. Anh nghiêm túc, tỉ mỉ, và… có lúc dịu dàng nữa. Nếu không phải vì công việc, có lẽ tôi sẽ không nhận ra điều đó.”

Trong khi đó, Tề Dạ đứng bên cửa sổ phòng khách sạn, ánh mắt nhìn xa xăm, suy nghĩ về Nhất Linh. Anh nhận ra rằng, cô không chỉ thông minh, năng động, mà còn có sự kiên cường và nhiệt huyết trong công việc. Điều đó khiến anh cảm thấy lạ lùng, một cảm giác vừa muốn gần gũi vừa không muốn thừa nhận.

Ngày hôm nay kết thúc, nhưng Nhất Linh biết rằng, sự hợp tác này sẽ tiếp tục kéo dài, và qua mỗi thử thách, cô sẽ càng hiểu anh hơn. Cô cũng cảm nhận được, tình cảm của mình đang dần nảy sinh – dù là công việc, nhưng những khoảnh khắc gần gũi, những cử chỉ quan tâm, ánh mắt dịu dàng thoáng qua… tất cả đều khiến cô rung động.

Với Tề Dạ, hôm nay là một ngày đặc biệt. Anh nhận ra rằng, Nhất Linh không chỉ là một đồng nghiệp bình thường. Sự chăm chỉ, kiên nhẫn, và cách cô phản ứng trước áp lực khiến anh không thể thờ ơ. Một phần trong anh muốn bảo vệ cô, muốn gần cô hơn… nhưng anh vẫn giữ khoảng cách, bởi sự lạnh lùng và danh tiếng của mình.

Khi hai người rời khỏi phim trường, ánh nắng chiều chiếu qua tán cây, Nhất Linh thở dài, vừa mệt vừa vui. Cô mỉm cười: “Fake dating… công việc nhưng cũng là cách tôi hiểu anh ấy hơn. Và… có lẽ, tôi đang dần rung động.”

Trong khi đó, Tề Dạ đứng lại, nhìn theo bóng dáng cô khuất dần, ánh mắt sâu thẳm, trầm lắng. Anh biết, trò chơi giả vờ hẹn hò này không chỉ thử thách cô, mà còn thử thách chính anh – trái tim vốn lạnh lùng của anh đang dần thay đổi, nhưng anh chưa dám thừa nhận.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×