Ngày quay hôm nay bắt đầu với một không khí đặc biệt. Lâm Nhất Linh thức dậy sớm, cảm giác tim vẫn còn đập rộn ràng sau những buổi hợp tác trước đó với Tề Dạ. Cô biết rằng hôm nay sẽ là một cảnh quan trọng: cảnh quay ngoài trời, ánh sáng tự nhiên, và một chuỗi tình tiết buộc cô và Tề Dạ phải tương tác gần gũi hơn bao giờ hết.
Nhất Linh chuẩn bị kỹ lưỡng, chọn trang phục nhẹ nhàng, nữ tính nhưng vẫn thanh lịch, mái tóc được buộc nửa, để lộ đường viền khuôn mặt thanh thoát. Khi soi gương, cô thầm nhủ: “Nhất Linh à, hôm nay phải bình tĩnh, tự nhiên và… không được bối rối trước ánh mắt anh ấy.”
Khi cô bước vào phim trường, Tề Dạ đã đứng sẵn, khoác áo vest màu xám, ánh mắt lạnh nhưng sắc bén. Nhìn anh, cô cảm thấy vừa hồi hộp vừa kích thích, như thể một luồng điện chạy qua tim.
“Cô chuẩn bị chưa?” Giọng anh trầm, mang theo sự nghiêm túc vốn có, vang lên.
“V… vâng,” cô lí nhí, cố giữ bình tĩnh.
Cảnh quay hôm nay là cảnh dạo chơi trong công viên, nơi ánh nắng chiếu xuyên qua tán lá, tạo không gian vừa lãng mạn vừa tự nhiên. Thử thách không chỉ nằm ở việc phối hợp động tác, mà còn ở việc diễn tả cảm xúc thân mật một cách tự nhiên, điều mà Nhất Linh vốn chưa từng trải qua.
Máy quay bắt đầu ghi hình. Nhất Linh bước theo Tề Dạ, cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mỗi lần anh nghiêng người, ánh mắt lướt qua cô. Anh dẫn cô đi dọc con đường lát gạch, đôi tay thỉnh thoảng chạm nhẹ vào cánh tay cô, nhưng không quá lộ liễu – đủ để tim cô đập mạnh.
“Bình tĩnh, theo nhịp tôi,” Tề Dạ nói, giọng trầm, nhẹ nhàng nhưng có trọng lượng, khiến cô phải hít sâu và điều chỉnh nhịp bước.
Nhất Linh đỏ mặt, vừa bối rối vừa thích thú: “Anh… nghiêm khắc quá đấy!”
Tề Dạ nhếch mép, ánh mắt thoáng dịu đi, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng: “Nếu muốn hoàn hảo, cô phải nghe tôi.”
Trong khi đi dạo, cô cố gắng mở lời trò chuyện: “Anh… anh thường dạo chơi ở đây không?”
“Không.” Giọng anh ngắn gọn, lạnh lùng, nhưng Nhất Linh nhận ra ánh mắt anh lướt nhìn xung quanh, quan sát mọi thứ tỉ mỉ, chứng tỏ sự chú ý không chỉ tập trung vào cô mà còn vào môi trường xung quanh.
Cô mỉm cười nhẹ: “Vậy hôm nay… là lần đầu tiên anh đến đây à?”
Anh nhíu mày, rồi khẽ gật: “Có thể xem là lần đầu.”
Nhất Linh cảm thấy tim mình rung lên, vừa nhẹ nhõm vừa bối rối. Dù anh vẫn lạnh lùng, nhưng khoảnh khắc ánh mắt anh dịu dàng thoáng qua khiến cô cảm thấy ấm áp.
Trong khi cảnh quay diễn ra, một cơn gió nhẹ thổi qua, làm bay mái tóc Nhất Linh. Cô vội lấy tay giữ tóc, nhưng Tề Dạ đã nhanh chóng chạm tay, nhẹ nhàng đẩy tóc cô ra khỏi mắt. Khoảnh khắc này vô tình bị ống kính bắt trọn. Nhất Linh đỏ mặt, không dám nhìn thẳng anh.
Cô tự nhủ: “Chỉ là cảnh quay… nhưng sao tim mình lại rung động thế này?”
Sau một vài lần thử, cảnh quay cuối cùng cũng hoàn hảo. Nhất Linh thở phào, mồ hôi nhễ nhại. Cô nhìn Tề Dạ, và nhận thấy anh không còn giữ vẻ lạnh lùng tuyệt đối. Đôi mắt sâu của anh thoáng dịu, nụ cười nhẹ khẽ lóe lên, khiến cô không khỏi xao xuyến.
“Cô làm tốt,” anh nói, giọng trầm nhưng ấm áp hơn thường lệ. “Tiếp tục duy trì thái độ này, chúng ta sẽ hoàn thành MV một cách hoàn hảo.”
Nhất Linh ngạc nhiên: “Anh… khen tôi?”
Tề Dạ nhún vai, ánh mắt lại trở về vẻ lạnh lùng: “Không phải khen. Chỉ là nhận xét khách quan.”
Nhưng trong lòng cô, cảm giác ấm áp vẫn lan tỏa. Dù anh không thừa nhận, nhưng sự quan tâm và chăm chú ấy đã đủ khiến cô rung động.
Buổi chiều, cả hai tiếp tục quay một cảnh ngoài trời, nơi họ phải ngồi bên băng ghế, trò chuyện thân mật và cười đùa. Lúc này, Nhất Linh mới nhận ra, gần gũi với Tề Dạ không chỉ là thử thách về diễn xuất, mà còn là cách để hiểu anh thật sự.
Trong một khoảnh khắc, cô vấp nhẹ khi đứng dậy, suýt té. Tề Dạ ngay lập tức đưa tay nắm lấy cô, kéo cô về phía mình. Ánh mắt anh sâu, trầm, nhìn cô như đang đánh giá.
“Cẩn thận,” anh nói, giọng trầm, nhưng có chút dịu dàng khiến cô cảm thấy tim mình loạn nhịp.
Nhất Linh đỏ mặt, tự nhủ: “Chỉ là công việc… nhưng sao cảm giác gần gũi này lại khiến tôi rung động?”
Sau buổi quay, Nhất Linh và Tề Dạ ngồi nghỉ dưới bóng cây, lặng lẽ uống nước. Cô không biết phải nói gì, chỉ im lặng quan sát anh. Tề Dạ, dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng ánh mắt thoáng dịu, tay thỉnh thoảng khẽ chạm vào bàn tay cô khi đưa ly nước, khiến cô vừa ngượng vừa rung động.
Cô thầm nhủ: “Anh ấy… có quan tâm thật sự không? Hay chỉ là phản xạ công việc?”
Trong khi đó, Tề Dạ đứng dựa vào gốc cây, ánh mắt nhìn cô với một cảm giác khó diễn tả. Anh biết mình đang thay đổi – trái tim vốn lạnh lùng bỗng dưng bị kéo lại bởi một người con gái thông minh, kiên nhẫn và nhiệt huyết. Một phần trong anh muốn gần cô hơn, muốn bảo vệ cô, nhưng anh vẫn chưa dám thừa nhận.
Ngày hôm nay kết thúc, nhưng Nhất Linh biết rằng sự hợp tác và những khoảnh khắc gần gũi này sẽ tiếp tục kéo dài, và qua mỗi thử thách, cô sẽ càng hiểu rõ Tề Dạ hơn. Đồng thời, cô cũng cảm nhận được tình cảm của mình đang dần lớn lên – dù chỉ là công việc, nhưng những cử chỉ quan tâm, ánh mắt dịu dàng thoáng qua… tất cả đều khiến cô rung động.
Khi hai người rời khỏi phim trường, ánh nắng chiều chiếu qua tán cây, Nhất Linh thở dài, vừa mệt vừa vui. Cô mỉm cười, tự nhủ: “Fake dating… công việc nhưng cũng là cách tôi hiểu anh ấy hơn. Và… có lẽ, tôi đang dần rung động.”
Trong khi đó, Tề Dạ đứng lại, nhìn theo bóng dáng cô khuất dần, ánh mắt sâu thẳm, trầm lặng. Anh biết, trò chơi giả vờ hẹn hò này không chỉ thử thách cô, mà còn thử thách chính anh – trái tim vốn lạnh lùng của anh đang dần thay đổi, nhưng anh chưa dám thừa nhận.
Những khoảnh khắc gần gũi hôm nay không chỉ làm tăng chemistry giữa hai người, mà còn mở ra một mạch mới của drama, romance và thử thách cảm xúc – nơi mà công việc và trái tim bị đan xen, khó phân rạch ròi.