Thư viện trường Đại học vào mùa thi lúc nào cũng đông nghịt. Dãy bàn dài chen chúc sinh viên, sách vở, laptop xếp chồng, không khí nặng trĩu bởi áp lực điểm số. Thỉnh thoảng, có tiếng lật giấy loạt soạt, tiếng bút viết loang loáng, hoặc tiếng thở dài mệt mỏi.
Hạ An cũng vậy. Trước mặt cô là chồng tài liệu môn Văn học cổ điển, dày đặc chữ. Cô chống cằm, đôi mắt mỏi rã rời. Những câu thơ, những trang luận văn cứ chập chờn nhảy múa, chẳng chịu vào đầu.
Đúng lúc cô định gấp sách lại để nghỉ, một bóng người quen thuộc xuất hiện, nhẹ nhàng đặt xuống bàn đối diện cô một lon cà phê sữa mát lạnh.
Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt cười của Minh Khoa.
— Ôn tập căng thẳng thế à?
— Ừm… tôi cảm thấy như não mình sắp nổ tung. — Cô than vãn, khẽ lắc đầu.
Anh ngồi xuống đối diện, không cần hỏi thêm. Từ trong ba lô, anh lấy ra xấp giấy vẽ, bút chì, thước kẻ. Khác với sự mệt mỏi nơi Hạ An, anh có vẻ bình thản, chuyên chú.
Hạ An tò mò nhìn qua:
— Cậu ôn thi môn gì vậy?
— Kết cấu kiến trúc. — Anh cười nhạt. — Nhưng thật ra, thay vì học lý thuyết, tôi lại thấy việc vẽ giúp mình dễ nhớ hơn.
— Ừ… đúng là dân kiến trúc có khác. — Cô mỉm cười.
Khoảnh khắc ấy, bầu không khí nặng nề bỗng nhẹ đi phần nào. Họ ngồi đối diện nhau, một người đắm chìm trong văn chương, một người đắm chìm trong hình khối. Sự khác biệt kỳ lạ ấy lại vô tình tạo nên sự cân bằng.
Hôm sau, hôm sau nữa, rồi nhiều ngày sau nữa, Minh Khoa đều xuất hiện cùng Hạ An ở thư viện. Lúc đầu, chỉ là tình cờ. Nhưng dần dần, trở thành thói quen.
Có những hôm, anh mang cho cô một cốc trà sữa ngọt ngào. Có những hôm, cô đem cho anh vài gói bánh quy tự tay làm. Họ ngồi cạnh nhau, mỗi người theo đuổi bài vở của riêng mình, nhưng chỉ cần sự hiện diện ấy thôi, dường như cũng đủ để mọi mệt nhọc vơi đi.
Một buổi tối muộn, thư viện vắng dần, ánh đèn vàng phủ xuống không gian yên tĩnh. Hạ An ngáp khẽ, định gấp sách lại. Minh Khoa bỗng nói:
— Đợi tôi chút.
Anh rút trong cặp ra một mảnh giấy vẽ. Trên đó là một bản phác thảo nhanh: một chiếc bàn dài trong thư viện, có hai người ngồi đối diện. Nét vẽ đơn giản, nhưng vẫn nhận ra dáng ngồi cúi đầu của cô gái, và dáng ngồi hơi nghiêng nghiêng của chàng trai.
— Đây… là chúng ta? — Hạ An khẽ sững.
— Ừ. Tôi nghĩ… mai sau có thể chúng ta sẽ quên những con chữ, những công thức. Nhưng khoảnh khắc này, tôi không muốn quên.
Lời nói giản dị mà như một nhát chạm khẽ vào trái tim. Hạ An bối rối, không biết đáp lại thế nào, chỉ cúi đầu thật thấp để giấu đi gương mặt đỏ bừng.
Những ngày ôn thi trôi qua, kèm theo đó là những buổi chiều mưa bất chợt, những buổi tối ăn vội hộp cơm sinh viên rẻ tiền ở cổng trường, và cả những lúc hai người cùng nhau đi bộ về.
Một lần, khi ra khỏi thư viện lúc trời đã khuya, gió đêm se lạnh, Hạ An vô thức rùng mình. Minh Khoa khẽ tháo chiếc áo khoác ngoài, khoác lên vai cô, không nói gì.
— Cậu… sẽ bị lạnh đấy. — Cô ngập ngừng.
— Tôi chịu được. — Anh cười, bàn tay đút túi quần. — Cậu quan trọng hơn.
Hạ An không nói nữa. Cô chỉ cúi đầu, bước nhanh hơn, nhưng môi lại mím chặt để ngăn nụ cười đang trào dâng.
Kỳ thi cuối kỳ kết thúc. Hôm ấy, cả trường như vỡ òa sau những ngày căng thẳng. Sinh viên đổ ra sân trường, rủ nhau đi chơi, đi ăn.
Minh Khoa và Hạ An cũng vậy. Anh dẫn cô đến một quán mì nhỏ trong con hẻm khuất. Quán giản dị, chỉ có vài bộ bàn gỗ, nhưng mì lại ngon bất ngờ.
Trong tiếng xì xụp ăn mì, Minh Khoa bất chợt ngẩng lên:
— Cậu biết không? Từ khi ôn thi cùng cậu, tôi thấy học hành dễ chịu hơn nhiều.
Hạ An ngẩng nhìn, ánh mắt anh sáng như sao, nụ cười hiền hòa.
— Thật ra… tôi cũng vậy. — Cô khẽ đáp.
Họ nhìn nhau, trong khoảnh khắc, thế giới như lặng lại. Chỉ có ánh mắt hòa vào nhau, chỉ có trái tim đập rộn ràng.
Có lẽ, giữa những ngày mệt nhọc của kỳ thi, điều đẹp đẽ nhất không phải là điểm số, mà là họ đã tìm thấy nhau.