Sau kỳ thi, không khí trong trường như được thả lỏng. Những gương mặt sinh viên vốn căng thẳng giờ rạng rỡ, náo nức chuẩn bị cho kỳ nghỉ hè. Hạ An cũng vậy. Cô thoát khỏi những trang sách dày đặc chữ, dành nhiều thời gian hơn cho bản thân – và cả cho Minh Khoa.
Từ hôm kết thúc thi, dường như việc gặp anh không còn chỉ gói gọn trong thư viện. Có lúc, họ cùng nhau đi dạo quanh hồ gần trường; có hôm lại ghé quán cà phê nhỏ cuối phố; thậm chí đôi khi chỉ đơn giản là ngồi cùng nhau trên bậc thềm sân trường, nói dăm ba câu chuyện vụn vặt.
Thế nhưng, chính những điều vụn vặt ấy lại khiến lòng Hạ An xao động không yên.
Một buổi chiều, trời trong vắt, mây trắng trôi lững lờ. Minh Khoa hẹn cô ra công viên.
— Hôm nay tôi muốn cho cậu xem một thứ.
Hạ An đến nơi, đã thấy anh ngồi trên ghế đá dưới gốc cây bằng lăng, ba lô đặt bên cạnh. Thấy cô tới, anh đứng dậy, vẫy tay, nụ cười tươi hơn thường ngày.
— Ngồi đi.
Cô ngồi xuống, tò mò nhìn anh. Minh Khoa mở ba lô, lấy ra một tập bản vẽ. Những nét chì tinh tế vẽ nên hình ảnh một ngôi nhà hai tầng nhỏ nhắn, có sân vườn, hiên trước, và cửa sổ rộng mở đón nắng.
— Đây là…?
— Là ngôi nhà tôi mơ ước xây. — Anh đáp, giọng pha chút ngượng nghịu. — Không phải biệt thự xa hoa, cũng chẳng phải công trình đồ sộ. Chỉ là một nơi ấm cúng, có ban công treo đầy hoa, có bếp nhỏ luôn ấm lửa.
Hạ An lật xem từng trang. Trong bản vẽ, không chỉ có ngôi nhà, mà còn có chi tiết nhỏ: một giá sách cao chạm trần, một bàn làm việc kê gần cửa sổ, và góc vườn nhỏ trồng đầy hoa oải hương.
— Đẹp thật. — Cô thốt lên, mắt sáng long lanh.
— Cậu thấy giá sách kia chứ? — Anh cười, chỉ tay. — Tôi vẽ cho một người rất thích sách.
Hạ An khựng lại. Trái tim cô đập loạn.
— Ý cậu là…?
— Là cho một ai đó… giống cậu. — Anh đáp, giọng nhỏ đi, mắt nhìn sang hướng khác.
Không khí thoáng chùng xuống, nhưng lại mang theo sự ngọt ngào khó tả. Hạ An lặng người, đôi tai đỏ bừng. Cô cắn môi, không biết phải trả lời thế nào, chỉ cúi đầu ôm chặt tập bản vẽ trong tay.
Chiều muộn, hai người rời công viên. Đường phố lên đèn, ánh sáng vàng rải xuống những vệt dài lấp lánh. Khi đi ngang qua quảng trường, Hạ An bất giác dừng lại. Ở đó, vài cặp đôi đang ngồi trên bãi cỏ, cười nói rộn ràng.
Minh Khoa quay sang, ánh mắt ấm áp:
— Cậu có bao giờ nghĩ đến chuyện… thích một ai đó chưa?
Câu hỏi đột ngột khiến Hạ An bối rối. Cô lúng túng, rồi khẽ gật:
— Có. Nhưng… tôi không chắc đó là gì.
Anh im lặng vài giây, rồi nhẹ nhàng nói:
— Tôi nghĩ, có lẽ tôi biết thế nào là thích một người.
Hạ An ngẩng lên, tim đập nhanh, chờ đợi.
— Là khi cậu ấy mỉm cười, mình cũng thấy vui. Khi cậu ấy mệt mỏi, mình chỉ muốn ở bên. Khi nhìn thấy cậu ấy giữa đám đông, tất cả đều trở nên mờ nhạt. — Anh dừng lại, mắt nhìn thẳng vào cô. — Giống như tôi… khi ở cạnh cậu.
Lời tỏ tình vụng về, không hoa mỹ, không ồn ào. Nhưng từng chữ như ngọn lửa len vào trái tim cô, bùng lên ấm áp.
Hạ An sững người, hơi thở nghẹn lại. Trong giây phút ấy, cô vừa muốn chạy trốn, vừa muốn ở lại.
— Cậu… đang đùa à? — Cô hỏi, giọng run.
— Không. — Anh lắc đầu, nghiêm túc. — Tôi thật lòng.
Im lặng bao trùm. Xung quanh là tiếng cười nói của người qua lại, là tiếng gió rì rào trong đêm. Nhưng giữa họ, chỉ còn lại nhịp tim vang dội.
Hạ An cúi đầu, hai bàn tay siết chặt vạt áo. Cô không trả lời ngay. Nỗi sợ mơ hồ len lỏi: nếu chấp nhận, liệu có phải tất cả sẽ thay đổi? Liệu cô có đủ can đảm để bước vào một mối quan hệ mà tương lai chẳng thể đoán trước?
Nhưng khi ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt chân thành của Minh Khoa, nỗi sợ ấy dần tan biến.
— Tôi… cũng không chắc đây có phải là thích. Nhưng… ở bên cậu, tôi thấy dễ chịu. — Cô khẽ nói, giọng nhỏ như gió thoảng. — Có lẽ… tôi cũng muốn thử.
Ánh mắt Minh Khoa sáng lên. Anh mỉm cười, nhẹ nhõm như vừa buông xuống tảng đá trong lòng.
— Vậy là đủ rồi. Cảm ơn cậu.
Hạ An đỏ mặt, né tránh ánh nhìn của anh, nhưng trong tim, một ngọn lửa nhỏ đã được thắp lên. Ngọn lửa ấy, tuy yếu ớt, nhưng ấm áp vô cùng.
Đêm đó, về đến nhà, Hạ An nằm trằn trọc mãi không ngủ. Cô nhớ lại từng lời nói, từng ánh mắt, từng nụ cười. Một phần trong cô vẫn nghi ngại, sợ hãi. Nhưng phần còn lại… đang dần tan chảy.
Cô lấy điện thoại, mở ra tin nhắn, ngập ngừng gõ rồi lại xóa. Cuối cùng, chỉ gửi một dòng ngắn ngủi:
“Ngủ ngon, Minh Khoa.”
Bên kia, chưa đến một phút sau, tin nhắn trả lời tới:
“Ngủ ngon, An. Mai gặp nhé.”
Cô bật cười, ôm chặt điện thoại, lòng dâng tràn hạnh phúc ngọt ngào.
Trong bóng tối, ngọn lửa nhỏ ấy vẫn âm ỉ cháy, soi sáng một góc trái tim. Và cô biết, từ hôm nay, cuộc sống của mình sẽ không còn như trước nữa.