Mùa hè ùa về thành phố bằng những ngày nắng rực rỡ, rộn ràng tiếng ve và sắc phượng đỏ rực trên con đường dẫn vào cổng trường. Đối với nhiều sinh viên, hè đồng nghĩa với những chuyến về quê, những công việc làm thêm hay kỳ nghỉ dài bên gia đình. Nhưng với Hạ An, mùa hè này mang một ý nghĩa hoàn toàn khác – bởi lần đầu tiên trong đời, trái tim cô rung động vì một người, và cô biết rõ người ấy cũng đang hướng về mình.
Chiều thứ bảy, Minh Khoa hẹn Hạ An ở quán cà phê nhỏ ven hồ. Khi cô đến, anh đã ngồi sẵn, trên bàn là hai cốc nước cam mát lạnh. Anh nở nụ cười tươi, ánh mắt sáng lấp lánh dưới ánh nắng xuyên qua khung cửa kính.
— An này, tuần sau trường tổ chức chuyến dã ngoại ba ngày cho sinh viên. Tôi muốn… cùng đi với cậu.
Hạ An hơi ngập ngừng. Cô không phải tuýp người thích đông đúc, cũng chưa từng tham gia chuyến đi nào dài ngày cùng bạn bè. Nhưng nhìn gương mặt đầy mong chờ của Minh Khoa, cô chợt cảm thấy nếu từ chối, sẽ bỏ lỡ điều gì đó rất quan trọng.
— Được. Tôi đi. — Cô khẽ gật đầu.
Nụ cười của Minh Khoa càng tươi hơn.
Ngày khởi hành, xe chở sinh viên rời thành phố từ sớm. Trên xe, tiếng nói cười rộn ràng, âm nhạc trẻ trung vang lên. Hạ An ngồi bên cửa sổ, gió lùa qua mái tóc dài. Minh Khoa ngồi cạnh, thi thoảng đưa cho cô chai nước, đôi khi lại chỉ ra ngoài cảnh vật đang trôi qua.
Khi xe băng qua cánh đồng rộng, Hạ An cảm nhận một cảm giác tự do lạ kỳ. Bao áp lực, lo âu bỗng chốc tan biến. Cô quay sang, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Minh Khoa. Trong khoảnh khắc ấy, cô thấy mình may mắn vì đã đồng ý.
Địa điểm dã ngoại là một khu sinh thái cách thành phố gần trăm cây số. Núi non xanh ngút ngàn, con suối nhỏ róc rách chảy qua rừng cây. Không khí trong lành, mát rượi, khác hẳn sự ồn ào náo nhiệt thường ngày.
Sinh viên được chia thành nhóm để tham gia trò chơi tập thể. Hạ An vốn ít nói, thường ngại giao tiếp, nhưng nhờ có Minh Khoa bên cạnh, cô dần hòa nhập hơn. Cả hai cùng vượt qua thử thách leo dây, chuyền bóng, hay trò tìm kho báu trong rừng.
Có lúc, Hạ An vấp ngã, Khoa vội vàng kéo cô dậy, lo lắng hỏi han. Ánh mắt ấy, bàn tay ấy khiến trái tim cô rung lên những nhịp dịu dàng khó tả.
Đêm đầu tiên, cả đoàn đốt lửa trại. Lửa bùng lên rực rỡ, ánh sáng chiếu lên gương mặt mọi người. Tiếng hát vang vọng, điệu nhảy rộn rã, hòa cùng tiếng gió vi vu trong núi rừng.
Hạ An ngồi bên, nhìn ánh lửa bập bùng. Minh Khoa đến gần, khẽ thì thầm:
— Đi dạo một chút nhé?
Cô gật đầu. Hai người rời khỏi vòng tròn náo nhiệt, đi men theo lối mòn bên suối. Đêm mùa hè dịu nhẹ, ánh trăng vằng vặc soi xuống mặt nước long lanh.
— Cậu có thấy đẹp không? — Minh Khoa hỏi, mắt nhìn lên bầu trời đầy sao.
— Ừ, đẹp thật. — Hạ An thì thầm.
Cả hai im lặng một lúc. Rồi Minh Khoa quay sang, giọng chậm rãi:
— An này, tôi muốn hứa với cậu một điều.
Hạ An hơi bất ngờ: — Điều gì?
— Dù sau này thế nào, tôi vẫn muốn ở bên cạnh cậu. Không chỉ bây giờ, mà cả mai sau.
Tim Hạ An đập thình thịch. Cô không biết nên đáp ra sao, chỉ khẽ cắn môi, cảm nhận hơi ấm từ giọng nói ấy lan tỏa. Cuối cùng, cô khẽ gật đầu:
— Tôi sẽ nhớ lời hứa này.
Trong đêm trăng sáng, giữa tiếng suối róc rách, một lời hứa ngây ngô được trao đi. Nhưng chính lời hứa ấy đã khắc sâu trong tim cả hai, trở thành kỷ niệm không thể nào quên.
Ngày cuối cùng của chuyến đi, mọi người cùng nhau leo lên đỉnh núi gần đó để ngắm bình minh. Trời vừa tang tảng sáng, cả đoàn đã bắt đầu hành trình. Đường núi dốc, đầy sỏi đá, nhưng khi đứng trên đỉnh cao, trước mắt họ là biển mây trắng xóa, mặt trời từ từ nhô lên, nhuộm cả bầu trời thành sắc hồng rực rỡ.
Hạ An đứng lặng, gió mơn man mái tóc. Minh Khoa đến bên, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Cô giật mình, nhưng rồi không rút tay lại. Hai bàn tay siết chặt, ấm áp lan tỏa, như thể muốn nói thay cho muôn ngàn lời.
Khoảnh khắc ấy, Hạ An biết: mùa hè này, với cô, sẽ là mùa hè không bao giờ phai nhạt.
Khi xe đưa cả đoàn trở về thành phố, Hạ An ngồi dựa vai Minh Khoa, khẽ khép mắt. Cô cảm thấy bình yên đến lạ, như thể mọi thứ trên đời này đều trở nên nhẹ nhàng.
Trong giấc mơ chập chờn, cô thấy lại ánh lửa trại bập bùng, thấy bầu trời đầy sao, thấy bàn tay ấm áp siết chặt lấy mình.
Và cô mỉm cười.