hẹn ước trăm năm

Chương 6: Bước ngoặt định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau chuyến dã ngoại, Hạ An và Minh Khoa càng gắn bó hơn. Những buổi chiều đi học về, họ cùng nhau ghé thư viện; những tối muộn, cả hai nhắn tin cho đến khi buồn ngủ mới chịu chào nhau. Tình yêu đầu đời, ngọt ngào và trong sáng, khiến ngày tháng trôi qua đầy ắp tiếng cười.

Hạ An nhận ra bản thân đã quen với sự hiện diện của Minh Khoa. Quen việc có người chờ mình sau giờ học, quen ánh mắt dịu dàng luôn dõi theo, quen cả những câu nói tưởng chừng vô nghĩa nhưng khiến cô ấm lòng. Có những lúc, cô tự hỏi: Nếu một ngày không còn Khoa bên cạnh, liệu mình có chịu nổi không?

Nhưng chính khi cô còn ngập ngừng với câu trả lời, thì bước ngoặt lại ập đến, không báo trước.

Hôm đó, trường tổ chức buổi hội thảo chuyên ngành. Hạ An được phân công hỗ trợ giảng viên chuẩn bị tài liệu. Khi đang loay hoay xếp giấy tờ, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:

— An? Có phải An không?

Cô giật mình quay lại. Trước mặt là một chàng trai cao ráo, gương mặt thanh tú, ánh mắt sáng rực niềm vui.

— Thiên…?

Người đó bật cười:

— Đúng rồi, mình là Thiên đây. Lâu lắm rồi mới gặp lại cậu.

Thiên – bạn học cũ thời cấp ba. Người từng nhiều lần giúp Hạ An ôn tập trước kỳ thi, cũng từng một thời khiến cô rung động tuổi học trò. Họ mất liên lạc từ khi vào đại học, không ngờ lại tái ngộ ở đây.

— Cậu cũng học ở trường này à? — Hạ An ngạc nhiên.

— Ừ, khoa Kiến trúc. Hôm nay tham gia hội thảo nên tình cờ gặp. May thật.

Thiên cười tươi, nụ cười ấm áp không khác xưa là bao. Ký ức cũ ùa về, khiến Hạ An thoáng bối rối.

Tối hôm đó, Minh Khoa đón Hạ An trước cổng trường. Nhìn thấy cô bước ra cùng một chàng trai lạ, anh hơi sững người. Chỉ đến khi Thiên chào tạm biệt, Hạ An mới tiến về phía anh.

— Ai vậy? — Giọng Khoa có chút gượng gạo.

— À… bạn cũ thời cấp ba. Tình cờ gặp lại thôi. — Hạ An đáp nhanh, cố giữ giọng bình thản.

Khoa khẽ gật, không hỏi thêm. Nhưng suốt quãng đường về, anh im lặng khác thường. Hạ An nhận ra, song cô không biết nên giải thích thế nào.

Những ngày sau, Thiên chủ động liên lạc, hẹn Hạ An đi cà phê để ôn lại chuyện cũ. Ban đầu cô định từ chối, nhưng lòng lại dấy lên sự tò mò: Muốn biết Thiên sau bao năm đã thay đổi ra sao. Thế là, cô đồng ý.

Trong quán quen, Thiên kể về những dự định, về niềm đam mê kiến trúc, về những chuyến đi xa. Anh nói nhiều, ánh mắt sáng rực khi nhắc đến ước mơ xây những công trình mang dấu ấn riêng. Hạ An lắng nghe, chợt cảm thấy bản thân nhỏ bé giữa những hoài bão ấy.

— Còn cậu thì sao, An? Ước mơ của cậu là gì?

Câu hỏi ấy khiến cô lặng đi. Ước mơ ư? Ngoài việc cố gắng học tốt và sống bình yên, cô chưa từng dám nghĩ xa hơn. Cô bối rối:

— Mình… chưa rõ nữa.

Thiên khẽ cười, ánh mắt pha chút tiếc nuối:

— Ngày trước, mình cứ nghĩ cậu sẽ làm điều gì đó lớn lao. Cậu luôn chăm chỉ, luôn lặng lẽ, nhưng mình tin cậu có thể tỏa sáng.

Những lời ấy như chạm vào nơi sâu kín trong lòng Hạ An, khiến cô bối rối, không biết đáp lại thế nào.

Hôm sau, Minh Khoa vô tình thấy tin nhắn Thiên gửi đến màn hình điện thoại của Hạ An:

“Ngày mai rảnh không? Mình muốn kể cho cậu nghe một chuyện thú vị.”

Khoảnh khắc ấy, tim Khoa siết lại. Anh không trách Hạ An, nhưng nỗi lo lắng dâng lên. Anh sợ… mình sẽ đánh mất cô.

Tối hôm đó, khi hai người ngồi cùng nhau trong thư viện, Minh Khoa chợt hỏi:

— An này, nếu một ngày có người khác tốt hơn tôi, giỏi hơn tôi, liệu cậu có rời bỏ tôi không?

Câu hỏi bất ngờ khiến Hạ An ngẩng lên, sững sờ nhìn anh.

— Sao cậu lại hỏi vậy?

— Chỉ là… tôi sợ. — Khoa cười gượng, nhưng trong mắt thấp thoáng sự bất an.

Hạ An im lặng. Cô muốn nói “Không bao giờ”, nhưng trong lòng, hình bóng của Thiên lại lướt qua, khiến cô ngập ngừng.

Những ngày sau, khoảng cách vô hình bắt đầu xuất hiện. Minh Khoa vẫn dịu dàng, vẫn ở bên, nhưng nụ cười không còn trọn vẹn. Hạ An cũng cảm nhận sự nặng nề ấy, song không biết phải làm sao.

Trong lòng cô, ngọn lửa tình yêu vẫn cháy, nhưng nay xen lẫn những mâu thuẫn, những do dự. Thiên trở lại như một cơn gió, khuấy động mặt hồ vốn yên ả.

Và Hạ An biết, mùa hè ngọt ngào ấy đã bước sang một ngã rẽ mới – một bước ngoặt định mệnh, buộc cô phải đối diện và lựa chọn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×