hẹn ước trăm năm

Chương 7: Khoảng cách dần xa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau ngày Thiên bất ngờ xuất hiện, cuộc sống của Hạ An không còn bình yên như trước. Mỗi khi điện thoại rung lên với tin nhắn mới, tim cô lại khẽ xao động. Nếu là Minh Khoa, cô mỉm cười quen thuộc; nhưng nếu là Thiên, trong lòng cô lại dấy lên một cảm xúc mơ hồ, vừa thân thuộc, vừa xa lạ.

Cô biết điều đó không công bằng. Không công bằng với Minh Khoa – người đã dành cho cô tất cả sự chân thành. Nhưng chính bản thân cô cũng không hiểu nổi cảm xúc thật sự của mình.

Một buổi chiều, Hạ An ngồi trong thư viện, chăm chú đọc sách. Minh Khoa ngồi đối diện, thi thoảng ngẩng lên nhìn cô. Anh muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi.

Không khí vốn ấm áp giờ bỗng trở nên nặng nề.

— An này… — cuối cùng, Khoa lên tiếng, giọng nhẹ nhưng khàn khàn. — Gần đây, cậu khác lắm.

Hạ An giật mình, ngẩng lên:

— Khác? Khác thế nào?

— Cậu ít cười hơn, hay mải nghĩ. Và… không còn dành nhiều thời gian cho tôi như trước.

Câu nói ấy khiến Hạ An nghẹn lại. Cô muốn phủ nhận, nhưng trong sâu thẳm, cô biết Minh Khoa nói đúng.

— Xin lỗi. — Cô cúi đầu, khẽ đáp. — Có lẽ dạo này tôi mệt.

Khoa gật, không hỏi thêm. Nhưng trong ánh mắt anh thoáng qua sự hụt hẫng.

Ngày hôm sau, Thiên nhắn tin rủ Hạ An tham dự một triển lãm kiến trúc. Cô phân vân. Cô biết nếu Khoa biết chuyện, anh sẽ buồn. Nhưng một phần trong cô lại tò mò muốn đi.

Cuối cùng, cô gõ một dòng tin nhắn gửi cho Minh Khoa:

“Tối nay tôi bận, không đi học nhóm được.”

Còn với Thiên, cô trả lời ngắn gọn:

“Được, hẹn tối nay.”

Triển lãm rực rỡ ánh sáng, những mô hình kiến trúc độc đáo thu hút sự chú ý. Thiên say sưa giải thích từng chi tiết, đôi mắt sáng rực đam mê. Hạ An lắng nghe, trong lòng dấy lên cảm giác vừa ngưỡng mộ vừa hoang mang.

— Cậu biết không, ngày xưa mình từng nghĩ nếu có An bên cạnh, mình sẽ càng cố gắng hơn. — Thiên cười, nửa đùa nửa thật. — Giờ gặp lại, mình lại thấy giống như duyên số.

Câu nói ấy khiến Hạ An bối rối. Cô lảng tránh ánh mắt Thiên, khẽ siết chặt túi xách.

Tối muộn, Hạ An trở về ký túc xá. Trước cổng, Minh Khoa đang đứng đợi. Dưới ánh đèn vàng, dáng anh gầy gò hơn mọi khi, đôi mắt mệt mỏi.

— Cậu… đợi tôi? — Cô khẽ hỏi.

— Ừ. Tôi muốn chắc chắn cậu về an toàn. — Anh mỉm cười gượng.

Trong lòng Hạ An thoáng chấn động. Nhưng ngay sau đó, là cảm giác tội lỗi đè nặng.

— Cậu đi với cậu ta phải không? — Giọng Khoa khẽ run.

Hạ An im lặng.

Khoảng lặng dài như vô tận. Cuối cùng, Minh Khoa thở dài, mắt nhìn vào khoảng không:

— Tôi không muốn cấm cậu. Chỉ là… khi nghĩ đến việc mất cậu, tôi thấy sợ lắm.

Tim Hạ An nhói lên. Cô muốn nói “Tôi sẽ không đi đâu cả”, nhưng cổ họng nghẹn lại. Những cảm xúc lẫn lộn như sợi dây vô hình trói chặt lấy cô.

Từ hôm đó, khoảng cách giữa hai người dần lớn hơn. Họ vẫn đi học cùng nhau, vẫn ngồi đối diện trong thư viện, nhưng lời nói ít hơn, nụ cười cũng thưa thớt.

Có lúc, Hạ An nhớ những ngày đầu – khi cả hai vô tư cùng đọc sách, cùng cười vì những điều nhỏ bé. Giờ đây, thay vào đó là im lặng nặng nề, là ánh mắt dò xét và những câu hỏi chưa bao giờ thốt ra thành lời.

Cô biết, tình cảm vẫn còn, nhưng đã không còn trọn vẹn như xưa.

Một tối, khi Hạ An đang chuẩn bị bài, Thiên gọi đến.

— An, mai khoa tôi tổ chức cuộc thi thiết kế. Cậu đến cổ vũ tôi nhé.

Cô ngập ngừng. Rồi khẽ đáp:

— Để xem đã.

Tắt máy, cô nhìn chằm chằm vào điện thoại. Trong đầu, hình ảnh Minh Khoa và Thiên cứ chồng chéo, khiến cô mệt mỏi.

Cô thở dài. Chưa bao giờ cô thấy khó xử đến thế.

Đêm khuya, Hạ An nhận được tin nhắn từ Minh Khoa:

“An, tôi không biết cậu đang nghĩ gì. Nhưng chỉ cần cậu nói thật lòng, dù câu trả lời thế nào, tôi cũng sẽ chấp nhận.”

Đọc xong, nước mắt bất giác lăn dài trên má.

Cô biết, nếu cứ im lặng, khoảng cách này sẽ càng ngày càng xa. Đến một lúc nào đó, có lẽ họ sẽ không còn tìm thấy nhau nữa.

Nhưng, liệu cô đã sẵn sàng đối diện với lựa chọn của mình chưa?

Trên bầu trời, đêm hè yên ả, gió khẽ lay động những tán cây ngoài cửa sổ. Trong lòng Hạ An, sóng ngầm vẫn cuộn trào. Tình yêu non trẻ, ngọt ngào nhưng mong manh, đang dần đối diện với những vết rạn đầu tiên.

Và cô hiểu, sớm muộn gì, một lời nói thật cũng phải được thốt ra.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×