hẹn ước trăm năm

Chương 8: Lời chia tay trong đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thành phố mùa hè rực rỡ ban ngày, nhưng khi đêm về, lại khoác lên mình vẻ yên tĩnh khác lạ. Những con phố bớt đi tiếng xe cộ, chỉ còn ánh đèn vàng trải dài, hắt bóng người lên mặt đường lặng lẽ.

Tối hôm ấy, Minh Khoa hẹn Hạ An ra công viên gần trường.

— An, tối nay cậu có thể ra ngoài chút không? Tôi… có chuyện muốn nói.

Tin nhắn ngắn gọn, nhưng đủ để khiến tim cô nặng trĩu. Hạ An cầm điện thoại thật lâu, ngập ngừng, rồi cuối cùng cũng gõ chữ “Ừ”.

Công viên về đêm vắng người. Trên bãi cỏ rộng, gió lùa qua, mang theo hương ngai ngái của cỏ cây sau cơn mưa nhẹ. Minh Khoa đứng chờ sẵn ở ghế đá, dáng cao gầy in bóng dưới ngọn đèn đường.

Thấy cô đến, anh mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không còn trọn vẹn.

— Cậu đến rồi. Ngồi đi.

Hạ An khẽ gật, ngồi xuống cạnh anh. Khoảng cách giữa họ gần đến mức chỉ cần đưa tay ra là chạm, nhưng cô lại thấy xa vời vợi.

Một lúc lâu, cả hai chỉ lặng im. Tiếng dế rả rích trong đêm càng khiến bầu không khí thêm nặng nề. Cuối cùng, Minh Khoa lên tiếng, giọng trầm thấp:

— An này… cậu còn nhớ lời hứa trong chuyến dã ngoại không?

Tim cô nhói lên. Làm sao quên được? Lời hứa anh thì thầm bên suối, dưới ánh trăng: “Dù sau này thế nào, tôi vẫn muốn ở bên cạnh cậu.”

— Tôi nhớ. — Cô khẽ đáp, mắt nhìn xuống mặt đất.

Khoa mím môi, nắm chặt bàn tay đặt trên đầu gối:

— Tôi đã nghĩ… chỉ cần cố gắng hết lòng, thì có thể giữ cậu bên mình. Nhưng dạo này… tôi nhận ra mình đã sai. Cậu có nụ cười khác khi ở bên người ấy.

Hạ An sững lại, ngẩng lên:

— Khoa, tôi…

— Không cần giải thích đâu. — Anh cắt lời, khẽ lắc đầu. — Tôi không trách cậu. Chỉ là… tôi không muốn biến tình yêu thành sự ràng buộc.

Giọng anh run nhẹ, nhưng từng chữ vẫn rõ ràng, quyết liệt.

— Nếu… cậu cảm thấy ở bên tôi chỉ còn gánh nặng, thì tôi sẵn sàng buông tay.

Nước mắt bất giác trào ra nơi khóe mắt Hạ An. Cô muốn hét lên rằng cô vẫn cần anh, rằng trong tim cô, Minh Khoa chưa bao giờ mất đi vị trí đặc biệt. Nhưng sự thật là, bóng dáng Thiên vẫn len lỏi đâu đó trong suy nghĩ của cô, như một cơn gió bất chợt thổi qua, khiến cô chao đảo.

— Tôi… xin lỗi. — Giọng cô nghẹn ngào.

Khoảnh khắc ấy, Minh Khoa khẽ nhắm mắt. Một giọt lệ rơi xuống, anh vội đưa tay lau đi, rồi gượng cười:

— Không sao. Tôi biết, chuyện này không phải lỗi của cậu. Tình yêu… đôi khi chỉ đơn giản là không còn đúng thời điểm.

Anh đứng dậy, quay lưng lại với cô. Dáng anh dưới ánh đèn vàng trở nên mơ hồ, lạc lõng.

Hạ An bất giác bật dậy, gọi theo:

— Khoa!

Anh khựng lại, chờ đợi.

Cô muốn nói điều gì đó, muốn níu kéo, nhưng lời lẽ cứ mắc nghẹn trong cổ họng. Cuối cùng, tất cả chỉ gói gọn trong ba chữ run rẩy:

— Cảm ơn cậu.

Minh Khoa quay đầu lại, ánh mắt anh ươn ướt nhưng vẫn nở một nụ cười dịu dàng – nụ cười quen thuộc mà cô đã từng yêu đến nao lòng.

— Hãy hạnh phúc, An.

Rồi anh quay bước, từng bước chậm rãi nhưng dứt khoát, xa dần… để lại Hạ An đứng bất động, nước mắt lăn dài.

Đêm hôm đó, Hạ An lang thang trên con phố vắng. Trong tim, mọi thứ rối bời. Cô nhớ lại từng kỷ niệm: góc thư viện nơi hai người ngồi học, buổi chiều dạo quanh hồ, ánh lửa trại và lời hứa dưới trăng.

Giờ đây, tất cả như tan vỡ trong chốc lát.

Cô biết mình vừa đánh mất điều quý giá nhất. Một tình yêu chân thành, một trái tim ấm áp… tất cả đã rời khỏi vòng tay cô, chỉ vì sự do dự, vì những rung động mơ hồ mà cô không đủ can đảm để phân định.

Hạ An ngồi xuống bậc thềm vỉa hè, vùi mặt trong hai bàn tay. Tiếng nấc nghẹn hòa vào đêm tối, lặng lẽ mà đau đến xé lòng.

Ở một nơi khác, Minh Khoa một mình đi bộ về ký túc xá. Mỗi bước chân như nặng trĩu. Anh ngước nhìn bầu trời đêm, nơi những vì sao vẫn sáng lấp lánh. Anh khẽ cười, nhưng khóe môi run rẩy.

— Ngốc thật, Khoa à.

Anh biết, anh vừa đánh cược tất cả tình cảm của mình. Nhưng tình yêu, nếu không còn là niềm vui, thì giữ lại chỉ càng làm cả hai thêm đau khổ.

Thế nên, anh chọn rời đi – dù tim mình rỉ máu.

Đêm hè tĩnh lặng. Hai con người, hai trái tim, đi về hai hướng khác nhau.

Khoảng cách không còn chỉ là vô hình nữa. Nó đã trở thành sự thật.

Và từ khoảnh khắc ấy, cả hai bước sang một chặng đường mới – chặng đường của mất mát, của tiếc nuối, nhưng cũng là của trưởng thành.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×