hồ sơ bóng đêm

Chương 4: Lời thì thầm trong bóng đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng nặng nề

Trần Khải ngồi bất động trong phòng làm việc, mắt dán chặt vào tấm ảnh vừa nhận. Bức hình ghi lại chính anh, đứng giữa bóng tối quán Ánh Sáng, đôi mắt lạnh lùng như một kẻ đang che giấu điều gì. Nét chữ đỏ nguệch ngoạc phía sau bức ảnh như đang chảy máu vào tim anh: “Mày là bóng tối.”

Anh lật đi lật lại tấm ảnh nhiều lần. Không có dấu vết in ấn công nghiệp. Giấy ảnh loại phổ thông, mực đỏ thấm loang như viết vội. Hung thủ đã theo dõi anh, biết từng bước di chuyển, thậm chí lọt cả vào khu vực bị phong tỏa. Điều đó chứng tỏ hắn không chỉ là kẻ ngoài xã hội, mà có thể có liên hệ với nội bộ cảnh sát.

Lan bước vào, tay ôm tập hồ sơ. Cô thấy gương mặt Khải nhợt nhạt, ánh mắt căng thẳng, liền khẽ hỏi:

— Có chuyện gì vậy?

Khải không trả lời, chỉ giấu tấm ảnh vào ngăn kéo. Anh không muốn Lan biết, ít nhất là lúc này. Nếu cô thấy, liệu có còn tin tưởng anh?

— Hồ sơ Nguyễn Văn Huy đây. — Lan đặt tập giấy xuống. — Em vừa lục được bản sao từ tòa. Có một điểm lạ: anh ta từng là nhân chứng trong vụ xét xử một công ty dược, nhưng sau đó hồ sơ biến mất. Nói cách khác, anh Huy không phải người bình thường.

Khải trầm ngâm. Vậy là giả thuyết của anh càng chắc chắn: các nạn nhân đều liên quan đến một mạng lưới ngầm. Nhưng tại sao hung thủ lại cố tình gài anh vào vụ án này?

Nhân chứng bất ngờ

Buổi chiều, Khải nhận được tin báo có một nhân chứng tự nguyện đến trình diện. Người này khẳng định đã thấy bóng dáng kẻ khả nghi gần công viên vào đêm xảy ra án mạng.

Tại phòng thẩm vấn, Khải bước vào. Trên ghế, một người đàn ông gầy gò, khoảng ngoài bốn mươi, đôi mắt thất thần. Ông ta run run cầm điếu thuốc, nhưng ngón tay rung bần bật khiến tàn rơi đầy bàn.

— Tôi thấy hắn… — Giọng người đàn ông khản đặc. — Tôi thấy hắn đêm đó.

— Hắn trông thế nào? — Khải hỏi, ánh mắt căng chặt.

— Áo khoác đen, mũ trùm. Hắn đứng rất gần chỗ xảy ra án. Nhưng… — Người đàn ông hít sâu, toát mồ hôi — …tôi thề rằng tôi thấy mặt hắn rồi.

Khải cúi người, tim đập mạnh:

— Và đó là ai?

Người đàn ông nuốt khan, thì thầm như sợ có ai nghe thấy:

— Là anh. Chính là anh.

Phòng thẩm vấn lặng đi. Khải chết lặng. Lan đứng sau tấm kính một chiều, kinh ngạc đến mức đánh rơi bút ghi. Nhân chứng không hề do dự, lời nói rõ ràng: hung thủ chính là Trần Khải.

Khải đứng bật dậy, quát:

— Ông chắc chứ?

Người đàn ông gật đầu, run rẩy. Nước mắt lăn dài trên gò má:

— Tôi không muốn dính dáng, nhưng tôi biết mình sẽ bị giết nếu im lặng. Hắn… hắn có gương mặt y hệt anh.

Cái chết đột ngột

Khi cảnh sát chuẩn bị đưa nhân chứng về nơi tạm trú, bất ngờ đèn điện chập chờn. Một tiếng nổ nhỏ vang lên ngoài hành lang. Cả trụ sở chao đảo vì mất điện cục bộ. Trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, một tiếng hét thất thanh vang lên từ phòng giam.

Khải lao đến. Cánh cửa bật mở, cảnh tượng hãi hùng đập vào mắt anh: người nhân chứng ngã gục, cổ bị cắt ngang. Máu loang đỏ cả sàn. Hung thủ đã ra tay chỉ trong vài giây ngắn ngủi, ngay giữa nơi được cho là an toàn nhất.

Không ai nhìn thấy kẻ nào vào. Camera an ninh tắt ngúm đúng lúc.

Lan hoảng hốt:

— Chúa ơi… làm sao có thể? Ngay trong sở cảnh sát!

Khải đứng chết lặng. Trái tim anh như bị bóp nghẹt. Người nhân chứng duy nhất có thể chứng minh sự thật đã bị giết ngay trước mắt. Và cái chết này lại càng khiến anh trở thành kẻ tình nghi lớn nhất.

Tiếng thì thầm trong đêm

Đêm đó, Khải lái xe vô định qua các con phố. Mưa trút xuống, gõ lộp bộp lên kính xe. Trong đầu anh chỉ vang vọng tiếng nhân chứng: “Chính là anh.”

Xe dừng ở một con đường vắng, đèn đường hắt ánh vàng lờ mờ. Khải ngồi gục đầu vào vô lăng, mắt cay xè. Anh tự hỏi: liệu mình có thật sự bị mất trí nhớ, đã làm những chuyện kinh khủng mà không biết? Hay tất cả chỉ là một âm mưu tinh vi để hủy diệt anh?

Bất ngờ, tiếng thì thầm vang lên ngay bên tai:

— Khải… đừng chạy trốn. Máu đang gọi con.

Anh giật bắn, quay ngoắt lại. Ghế sau trống không. Chỉ có màn mưa hắt ánh đèn nhấp nháy qua cửa kính.

Hơi thở Khải dồn dập. Anh mở cửa xe, lao ra ngoài, hét lớn vào khoảng không:

— Ai đó? Ra đây!

Nhưng chỉ có tiếng gió gào, mưa quất vào mặt. Không một ai trả lời.

Khải quỳ xuống vỉa hè, bàn tay run run ôm lấy đầu. Trong tiếng mưa rào rạt, anh tưởng như có hàng chục giọng nói vang lên đồng loạt: “Con là bóng tối… Con sẽ kế thừa máu.”

Anh gào lên, xé toạc màn đêm, nhưng tiếng hét chìm lẫn vào cơn bão.

Kết thúc chương 4

Trong một thành phố chằng chịt dối trá, Trần Khải bị dồn vào thế ngàn cân treo sợi tóc. Nhân chứng duy nhất khẳng định anh là hung thủ đã bị giết ngay trong sở cảnh sát. Tất cả manh mối đều quay mũi dùi về phía anh. Và những tiếng thì thầm ma quái cứ len lỏi vào tâm trí, khiến anh dần nghi ngờ chính bản thân mình.

Phía trước, bóng tối còn dài. Và ở đâu đó, hung thủ vẫn đang mỉm cười, từng bước biến thám tử Trần Khải thành chính kẻ sát nhân mà anh đang săn đuổi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×