Cơn mưa đầu hạ trút xuống thành phố suốt cả đêm, rửa trôi những vệt bẩn loang lổ trên con hẻm số 17 nhưng không thể xóa đi vết ám ảnh từ cái xác nằm lại hôm trước. Sáng hôm nay, trời vừa hửng nắng thì báo chí đã nhốn nháo: “Nạn nhân nữ tử vong bí ẩn trong hẻm nhỏ – cảnh sát chưa công bố danh tính.” Những hàng tít giật gân lan khắp mạng xã hội, nhưng sự thật phía sau thì vẫn còn bị khóa chặt trong hồ sơ.
Lâm Khang ngồi trong văn phòng nhỏ của mình, chiếc quạt bàn quay lạch cạch, phả ra luồng gió nóng hầm hập. Trên bàn, trước mặt anh là một tách cà phê đen đã nguội, bên cạnh là tập ảnh chụp hiện trường và bản photo từ thẻ gửi đồ “Thành Minh – 13A.” Khang đã quen với cảm giác như có một cái bóng nào đó ngồi cùng mình mỗi khi nhìn hồ sơ án mạng: im lặng, kiên nhẫn, và luôn chờ đợi anh mắc sai lầm.
Điện thoại reo. Đại úy Mẫn gọi.
– “Khang, tôi có tin cho cậu. Chúng tôi tìm thấy một nhân chứng. Người này khai tối hôm xảy ra vụ án đã nhìn thấy nạn nhân đi cùng một gã đàn ông, rời khỏi khu vực Phoenix.”
– “Tên gì?”
– “Trần Thu Hà. Nhân viên phục vụ ở một quán cà phê gần bờ sông. Cô ta nói đã vô tình bắt gặp cảnh đó khi tan ca.”
Tim Khang đập nhanh hơn một nhịp. Một nhân chứng trực tiếp là điều anh cần để nối những mảnh vụn lại. Nhưng kinh nghiệm mách bảo anh: trong các vụ như thế này, nhân chứng không bao giờ đơn thuần là nhân chứng.
Cuộc gặp gỡ bất thành
Anh và Mẫn hẹn gặp Hà ở trụ sở cảnh sát quận. 9 giờ sáng, chiếc taxi dừng lại trước cổng, nhưng thay vì thấy cô gái trẻ hốt hoảng tìm đến như đã hẹn, họ chỉ nhận được tin báo từ bảo vệ: “Không thấy ai đến.”
Khang cau mày, gọi vào số điện thoại trong hồ sơ. Đầu dây bên kia báo thuê bao không liên lạc được.
– “Chết tiệt, mới tối qua còn nói chuyện bình thường,” Mẫn lầm bầm. “Có khi nào cô ta đổi ý?”
Khang không đáp, anh nhìn trời. Những cánh chim sà xuống nóc tòa nhà, xoè cánh bay đi, như báo trước một điềm gở. Anh mở laptop, tra nhanh dữ liệu công khai. Quán cà phê nơi Hà làm việc tên là Moonlight, ở đường Trần Quang Diệu, cách Phoenix chỉ vài dãy phố.
– “Chúng ta đến đó.”
Quán cà phê Moonlight
Moonlight mở cửa từ sáng sớm, phong cách vintage, ánh đèn vàng, ghế gỗ thấp. Khang và Mẫn bước vào, gọi một cốc cà phê để che giấu mục đích thật. Chủ quán – một người phụ nữ trung niên – nhận ra cái tên “Thu Hà” liền đổi sắc mặt:
– “Hà nghỉ làm từ sáng nay rồi. Cô bé để lại chìa khóa và nói sẽ đi xa vài ngày.”
– “Đi đâu?” Khang hỏi.
– “Không rõ. Tôi thấy lạ, vì lương tháng chưa nhận mà đã vội vã bỏ đi. Nhìn dáng vẻ rất hoảng.”
Chủ quán đưa cho Khang một phong bì nhỏ mà Hà gửi lại: “Nếu có ai hỏi, đưa họ cái này.”
Trong phong bì có mẩu giấy viết vội bằng bút bi: “Nếu tôi biến mất, xin hãy tìm trong tủ gửi đồ 13A. Đó là thứ hắn muốn giấu. Đừng tin ai cả, kể cả người quen. – H.”
Mẫn đọc xong, sắc mặt tái hẳn:
– “Cậu thấy không? Lại là 13A. Chắc chắn có người theo dõi cô ta, ép phải biến mất.”
Khang gật đầu, nhưng tâm trí anh rối bời. Ai đã cho Hà biết về tủ 13A? Chẳng lẽ chính kẻ đứng trong bóng tối đã cố tình đẩy cô vào vòng nguy hiểm, để lại cho họ một cái bẫy?
Bước chân trong bóng tối
Chiều hôm ấy, Khang quyết định quay lại kho ký gửi Thành Minh. Tòa nhà ba tầng, cũ kỹ, tường loang lổ. Người quản lý, ông Tư – dáng người gầy gò, mắt láo liên – tỏ ra khó chịu khi thấy họ:
– “Tủ 13A à? Tôi đã nói rồi, tủ đó trống. Ai bảo các anh cứ bám lấy nó?”
– “Nhưng đây là thẻ gửi đồ của chính ông đưa ra,” Khang chìa tấm thẻ nhựa.
Ông Tư thoáng run, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
– “Có lẽ nhầm. Thẻ cũ nhiều cái in sai số.”
Mẫn nghiêng người, nói nhỏ với Khang:
– “Hắn đang che giấu. Mắt tránh né, giọng run.”
Khang không đáp, chỉ đi thẳng tới dãy tủ. Cánh cửa sắt 13A bị niêm kín bằng ổ khóa mới, sáng loáng hơn hẳn các ổ khác. Anh lấy tay chạm, thấy lạnh buốt, như có ai vừa khóa lại cách đây ít phút.
– “Chúng tôi sẽ xin lệnh khám xét,” Mẫn tuyên bố, giọng rắn.
Ông Tư cười nhạt:
– “Cứ làm theo pháp luật. Tôi chỉ làm công việc của mình thôi.”
Nhưng khi rời đi, Khang liếc thấy trên bàn ông có một gói long não vỡ đôi, mùi hắc nồng tỏa ra, trùng khớp với mùi tại hiện trường.
Đêm dài
Đêm đó, Khang nằm dài trên ghế, mắt không chợp. Trong đầu anh cứ lặp đi lặp lại những chi tiết: bàn tay khắc ký hiệu, bức tranh tam giác cụt cạnh, khuyên tai phượng hoàng, và giờ là lời nhắn của Hà. Tất cả như những mảnh ghép của một trò chơi mà kẻ điều khiển đang dẫn dắt anh đi theo từng bước.
Điện thoại bất ngờ rung. Tin nhắn từ số lạ: “Đừng tìm Hà nữa. Cô ta đã được ‘bảo vệ’. Nếu muốn biết sự thật, hãy chờ ở cầu Long Biên, nửa đêm nay. Một mình.”
Khang siết chặt điện thoại, trong lòng dấy lên sự giận dữ lẫn sợ hãi. Anh biết rõ đây là bẫy, nhưng không thể không đi. Vì nếu bỏ qua, mọi thứ sẽ mãi là bí ẩn.
Cầu Long Biên – 0 giờ
Trời trở gió, mặt sông đục ngầu. Khang đứng giữa cầu, áo khoác bay phần phật. Bóng đèn đường hắt ánh sáng vàng yếu ớt.
Một bóng người từ từ bước ra từ phía bên kia – dáng nhỏ, đội mũ lưỡi trai, gương mặt nửa sáng nửa tối. Trên tay gã, kẹp một phong bì màu nâu.
– “Anh đến thật. Can đảm như xưa.” Giọng trầm, khàn, quen thuộc đến rợn.
– “Thu Hà đâu?” Khang gằn giọng.
Người kia cười khẩy:
– “Nhân chứng chỉ tồn tại khi ta muốn. Cậu biết rõ mà. Đây mới là thứ quan trọng.”
Hắn đưa phong bì. Bên trong là tấm ảnh in mờ: một người phụ nữ mặc váy xám, chính là nạn nhân trong hẻm. Nhưng phía sau, lờ mờ hiện lên bóng một người đàn ông đang dắt cô ta đi – gương mặt che khuất, chỉ thấy bàn tay có vệt khía hình Δ bị cắt.
– “Ai chụp cái này?” Khang hỏi.
– “Kẻ nắm giữ hồ sơ. Cậu chỉ cần nhớ: hồ sơ bóng đêm chưa bao giờ đóng lại. Và mọi nhân chứng đều chỉ là con tốt.”
Nói dứt, bóng người lùi dần vào màn sương, biến mất như chưa từng xuất hiện.
Khang đứng lặng, tay run run siết chặt bức ảnh. Trong khoảnh khắc ấy, anh hiểu rằng Thu Hà đã thực sự biến mất – hoặc bị ép im lặng vĩnh viễn. Và từ giờ, anh không còn đuổi theo một vụ án riêng lẻ, mà là một thế lực ngầm đang muốn anh bước sâu hơn vào màn đêm.
Kết thúc chương 5
Đêm ấy, thành phố ngủ yên, nhưng trong mắt Lâm Khang, mọi ngọn đèn đều như con mắt giám sát, theo dõi từng bước của anh. Nhân chứng đã mất, manh mối dồn về tủ 13A và cái bóng mang ký hiệu Δ. Con đường phía trước ngày càng tối, nhưng anh biết: muốn thoát khỏi, chỉ có cách bước sâu hơn vào hồ sơ bóng đêm.