hồ sơ bóng đêm

Chương 6: Tủ 13A


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng, thành phố vừa tỉnh dậy trong cái nắng oi hầm. Trên bàn làm việc của Lâm Khang, bức ảnh đen trắng nhòe mờ từ phong bì đêm qua vẫn nằm im lìm, như một vết mực loang trên trí óc. Khang cầm lên, ngón tay khẽ miết vào vệt khía hình Δ ở bàn tay gã đàn ông mờ ảo sau lưng nạn nhân.

Anh hiểu rõ: muốn tiến lên, phải mở tủ gửi đồ 13A. Đó là mắt xích nối tất cả: từ cái xác trong hẻm, khuyên tai phượng hoàng, nhân chứng Thu Hà, đến kẻ giấu mặt dưới mưa.

Xin lệnh khám xét

Tại trụ sở công an quận, đại úy Mẫn đã làm việc từ sớm. Khi thấy Khang bước vào, ông cau mày:

– “Cậu đi đâu tối qua? Tôi nghe bảo có người thấy cậu ở cầu Long Biên.”

– “Tin đồn thôi,” Khang đáp, cố tình lảng đi. “Ông đã xin được lệnh khám tủ 13A chưa?”

Mẫn thở dài, đặt xấp giấy tờ lên bàn:

– “Đây. Nhưng chỉ được mở cùng sự chứng kiến của tôi và bên pháp y. Cậu là hợp tác viên, nhớ giữ đúng vai trò.”

– “Miễn là tủ mở ra,” Khang nói, giọng cứng.

Kho ký gửi Thành Minh

Trưa hôm đó, đoàn xe nhỏ dừng trước kho Thành Minh. Người quản lý, ông Tư, mặt tái mét khi thấy cảnh sát mang theo giấy lệnh. Bàn tay ông run đến mức đánh rơi chùm chìa khóa.

Ổ khóa 13A được cắt bằng kìm thủy lực. Cánh cửa sắt kêu “rít” rồi mở ra, hơi ẩm và mùi long não xộc thẳng vào mũi. Bên trong, chỉ có một chiếc vali cũ màu đen.

Mẫn ra hiệu cho pháp y Lan kiểm tra trước. Cô đeo găng, từ tốn mở khóa kéo. Khi nắp vali bật lên, mọi người nín thở.

Bên trong, ngăn trên cùng là một chồng giấy tờ được bọc nylon kín. Dưới lớp nylon, có vẻ là những tập hồ sơ bệnh án, giấy chuyển viện, cùng một số ảnh chụp X-quang. Tất cả đều thuộc về nhiều người khác nhau – nhưng kỳ lạ là tên bệnh nhân trên giấy đều bị cắt mất, chỉ còn mã số.

Lan lấy ra một tập ảnh: những bức ảnh chụp xác chết trong nhiều tư thế, giống hệt tài liệu lưu trữ pháp y, nhưng đều được in lại và đánh dấu ký hiệu Δ cụt cạnh ở góc phải.

Mẫn nghiến răng:

– “Trời đất, đây là cái quái gì vậy?”

Khang cẩn thận lật tiếp. Dưới đáy vali, anh tìm thấy một phong bì nhỏ. Trong đó là tấm vé gửi đồ khác, đánh số 13B. Trên mặt vé, có viết nguệch ngoạc dòng chữ: “Muốn sự thật, hãy tiếp tục.”

Bóng tối trong bóng tối

Ngay khi mọi người còn đang hoang mang, điện thoại của Mẫn reo. Ông nhấc máy, mặt biến sắc:

– “Có một vụ cháy ở khu nhà trọ Ngọc Lâm. Nạn nhân nghi là… Trần Thu Hà.”

Không khí đặc quánh lại. Khang siết chặt vé gửi đồ 13B trong tay. Nếu tin này đúng, thì nhân chứng duy nhất đã bị “xóa sổ” chỉ sau vài giờ biến mất.

Khu nhà trọ cháy

Chiều, đoàn điều tra đến Ngọc Lâm. Dãy nhà trọ chỉ còn khung xám xịt, khói vẫn âm ỉ. Người dân xì xào: “Nghe nói cô gái phòng số 6 chết cháy trong đó… nhưng kỳ lạ lắm, lửa bùng nhanh quá, không kịp cứu.”

Cảnh sát tìm thấy trong đống tro tàn một chiếc vòng bạc méo mó. Mẫn quay sang Khang:

– “Trùng khớp mô tả vòng Hà hay đeo.”

Khang nhìn khung cửa phòng số 6, cảm thấy cổ họng khô rát. Không một vết máu, không một mảnh thư từ để lại. Chỉ có mùi long não thoang thoảng – một dấu hiệu mà anh không thể nhầm.

Đêm lặng

Đêm xuống, Khang một mình trở về văn phòng. Anh trải hết hồ sơ từ vali ra bàn, ghép từng tấm ảnh, từng trang giấy. Những bức X-quang, bệnh án cắt tên, ảnh tử thi… tất cả gợi ra một sự thật đáng sợ: ai đó đã thu thập dữ liệu của nhiều vụ án chưa từng được công khai.

Anh dừng lại ở một tấm ảnh. Nạn nhân trong ảnh là một cậu bé chừng mười hai tuổi. Trên móng tay cậu cũng có vết khía Δ. Tim Khang thắt lại. Hình ảnh đó khiến anh nhớ đến một ký ức bị chôn sâu: em trai anh, mất tích cách đây mười năm, trong một vụ án chưa bao giờ khép.

Có thể nào… tất cả đều nằm trong “hồ sơ bóng đêm” này?

Điện thoại lại rung. Một tin nhắn lạ: “Cậu đã mở 13A. Tốt. Nhưng đó chỉ là phần mở đầu. Khi cậu sẵn sàng, 13B sẽ dẫn cậu đến nơi thật sự. Đừng quên – mọi bóng đêm đều có giá của nó.”

Kết thúc chương 6

Khang gục đầu xuống bàn, đôi mắt rực sáng vì căm phẫn và quyết tâm. Nhân chứng đã chết, dấu vết ngày càng mơ hồ, nhưng chiếc vé 13B đang cháy bỏng trong tay anh như một ngọn lửa dẫn đường. Anh biết rõ: mở 13B sẽ là bước vào vực sâu – nhưng nếu không bước, anh sẽ mãi mãi bị bóng đêm nuốt chửng.

Chương 6 khép lại, để lại sự chờ đợi: tủ gửi đồ kế tiếp sẽ chứa điều gì – bằng chứng, bẫy rập, hay sự thật về chính quá khứ của anh?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×