hồ sơ dưới gối

Chương 3: MÙI HƯƠNG TRÊN ÁO BLOUSE


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khi ánh đèn phòng trị liệu vụt tắt vì mất điện trong thoáng chốc, Khương Duy ngồi bất động ở ghế da đối diện. Trong khoảnh khắc mờ tối đó, Thư An nghe rõ tiếng thở dài kéo dài rất nhẹ, như một nốt nhạc lạc nhịp giữa bản giao hưởng im lặng.

“Cô không bao giờ khóa cửa đúng không?” – giọng anh ta cất lên, đều và chậm.

Cô rùng mình.

“Cái cách cô vội vàng gấp tập hồ sơ khi tôi đến, thói quen đặt cây bút đúng vị trí 45 độ so với gáy sổ tay. Cô có bao giờ nghĩ rằng, chỉ cần nhìn cách cô ngồi, người ta có thể đọc được cả đời cô không?”

Thư An siết chặt cây bút trong tay. Cô vẫn giữ giọng chuyên nghiệp: “Khương Duy, anh không ở đây để đánh giá tôi. Hôm nay, chúng ta sẽ nói về giấc mơ của anh đêm qua.”

Anh ta mỉm cười. Cái kiểu cười nửa miệng, hờ hững nhưng lại khiến người khác không thể rời mắt.

“Tôi mơ thấy mình giết một người đàn bà. Không – không phải giết. Mà là... mổ cô ta ra.”

Thư An khựng lại. Nhưng cô không để biểu cảm hiện rõ.

“Cô ấy không la hét. Ngược lại, còn cười. Cô ấy nói cảm ơn tôi, vì cuối cùng cũng có người nhìn thấy thứ bên trong cô ấy.”

Anh ta ngẩng đầu, đôi mắt đen trầm, dường như muốn kéo cả linh hồn cô rơi vào vực.

“Cô biết điều gì lạ nhất không? Mùi hương của máu trên da người. Nó không tanh như người ta tưởng. Mà giống mùi mồ hôi trộn với... hưng phấn.”

Thư An nuốt khan.

Khương Duy nghiêng người về phía trước: “Cô đang sợ tôi à, bác sĩ? Vẫn chưa.”

Anh đưa tay vuốt nhẹ mặt bàn: “Nhưng cô sẽ sợ. Khi nhận ra rằng cô không thể phân biệt giữa bệnh nhân và... kẻ theo dõi.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×