Tên anh nằm cuối cùng trong danh sách – hàng chữ nhỏ, màu xám mờ trên nền đen:
[#010-LHK] – Lê Hồng Khang – Trạng thái: Đang được giám sát. Tình huống phản ứng thực địa: Kích hoạt.
Khang không chớp mắt. Tay anh run nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt vào màn hình.
Trang Nhi đứng sau lưng anh, thở dốc.
Không thể nào… Anh… là một phần trong hệ thống?
Khang lùi ghế. Trống rỗng. Cảm giác như đất dưới chân vừa bị rút đi.
Anh vốn nghĩ mình là người điều tra, là người tháo gỡ từng bí ẩn trong vụ án. Nhưng giờ đây – anh nhận ra có thể tất cả những gì anh đang làm… đều đã nằm trong kịch bản.
Một trò chơi được viết sẵn. Một bàn cờ đã định hình. Và anh – chỉ là một quân cờ mang tên "giám sát nội tâm".
Hai năm trước – thời điểm Khang được chuyển từ Đội Tội phạm Kinh tế sang Tổ Điều tra Đặc biệt – là cột mốc đầu tiên trong dữ liệu hệ thống Mind9.
Trang Nhi lần theo từng bản ghi.
Anh đã được “gắn thẻ” từ trước đó. Trong hồ sơ đánh giá nội bộ của Bộ, có một bản ghi chú rất lạ:
“LHK thể hiện năng lực phân tích tâm lý vượt ngưỡng trung bình 174%. Đề xuất đưa vào dự án ứng dụng tâm lý phản xạ thực địa.”
Cô gằn giọng.
Không phải tự nhiên anh được điều chuyển. Họ chọn anh. Họ cần anh phản ứng, phá vụ án, tìm sự thật – như một mô hình thử nghiệm “nội gián tự do”.
Tức là… mình sống thật, nhưng vẫn nằm trong khung của họ.
Khang đứng dậy, đi lại không ngừng. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Một phần trong anh muốn đập nát mọi thứ. Nhưng phần khác thì lại chậm rãi tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Nếu họ đang theo dõi mình… thì tức là mình vẫn còn cơ hội phá vỡ chu trình.
Anh quay phắt lại.
Trang Nhi, truy vết cho anh vị trí gần nhất của tên Đặng Khải. Dù là ở đâu, anh phải gặp hắn.
Đặng Khải – người sáng lập thuật toán Mind9 – từng là sinh viên thiên tài ngành Tâm lý học Trí tuệ nhân tạo ở MIT. Theo hồ sơ bị rò rỉ, hắn từng làm việc cho một tổ chức tình báo phi chính phủ chuyên thử nghiệm các thuật toán thao túng hành vi.
Sau khi bị đuổi khỏi viện nghiên cứu ở Anh vì “vượt ranh giới đạo đức”, hắn về châu Á, lập dự án M-9 với danh nghĩa nghiên cứu. Nhưng mục tiêu thật sự là tạo ra “một cộng đồng kiểm soát được hành vi theo thuật toán”.
Khang gằn giọng: Tức là... hắn muốn dùng người thật để chứng minh rằng thuật toán có thể dẫn dắt cả xã hội mà không cần quyền lực công khai.
Trang Nhi tìm thấy manh mối: một biệt thự ẩn danh trong khu đồi nhân tạo tại quận 9, được thuê dưới danh nghĩa công ty vận hành kho lạnh.
Dưới biệt danh "D.Kai", hắn đang sống trong căn nhà này, ít ra là theo tín hiệu điện thoại cuối cùng phát ra ba ngày trước.
Khang không cần thêm lý do.
Anh ra lệnh thành lập một nhóm đột kích. Nhưng có một điều kiện: không thông qua trung tâm điều phối.
Vì nếu hệ thống M-9 vẫn đang vận hành, thì bất kỳ hành động nào "công khai" đều bị ghi nhận và phản ứng lại.
Họ hành động trong bóng tối – như cách đối đầu với một cái bóng.
03:24 sáng.
Biệt thự trên đồi phủ sương mờ. Ánh đèn vàng nhạt le lói từ tầng trệt. Camera quanh nhà không hoạt động – hoặc được tắt có chủ đích.
Khang cùng Minh Lộc, Huy Nam và Trang Nhi luồn qua lối sau, đột nhập vào khu vườn.
Không có chó. Không có báo động.
Như thể hắn biết họ sẽ đến.
Cửa sau không khóa.
Bên trong căn biệt thự là một thế giới khác – lạnh, sạch, không bụi, không mùi. Cảm giác như bước vào một phòng thí nghiệm khổng lồ. Tường treo đầy màn hình, mỗi màn hình ghi lại một gương mặt: người đàn ông bán vé số, cô gái chạy bộ buổi sáng, nhân viên văn phòng…
Một hệ thống theo dõi ẩn danh đang vận hành.
Khang lần từng bước. Mắt anh dừng lại ở màn hình góc phải. Trên đó… là hình ảnh chính anh – đang đi vào biệt thự, được ghi lại từ camera hồng ngoại.
Kế bên là một dòng chữ:
Mảnh #10 – Đã kích hoạt. Phản ứng đang ghi nhận.
Anh chưa kịp hét lên thì đèn trong phòng vụt tắt.
Một giọng nói vang lên – rõ ràng, sắc lạnh.
“Chào mừng mảnh ghép cuối cùng. Tôi đã chờ anh.”
Đèn bật sáng.
Giữa phòng, một chiếc ghế quay từ từ lộ ra một người đàn ông trung niên, dáng gầy, tóc muối tiêu, mắt sâu và sắc.
Đặng Khải.
Hắn mỉm cười nhẹ.
Lê Hồng Khang. Tôi phải khen anh. Anh là người duy nhất phá được mô hình từ bên trong. Nhưng… như vậy không có nghĩa là anh không nằm trong mô hình.
Khang gằn giọng.
Mày lấy mạng người ra làm trò chơi. Mày nghĩ mình là ai?
Tôi không nghĩ. Tôi biết. – Hắn nói nhẹ tênh – Tôi là người tạo ra công cụ. Mọi người đều sống trong những chiếc hộp. Tôi chỉ là người mở nắp và xem phản ứng.
Mày giết người!
Không – hắn cười – Tôi chỉ quan sát. Những kẻ giết người… là chính họ. Là sự lựa chọn dưới áp lực. Anh không thấy thú vị sao? Khi đặt con người vào tận cùng sợ hãi, ai sẽ phản kháng, ai sẽ đầu hàng, ai sẽ… giết?
Trang Nhi tiến lên, rút súng.
Dừng trò này lại, Đặng Khải. Anh không còn quyền kiểm soát nữa.
Hắn nhìn cô, ánh mắt lạnh.
Cô sai rồi. Tôi chưa bao giờ kiểm soát. Tôi chỉ đặt nền. Chính các người là người dựng nên mọi mảnh ghép – bằng lựa chọn của mình.
Hắn bật nút. Trên màn hình hiện lên một đoạn video – là cảnh Khang ngồi lặng lẽ ở băng ghế công viên, ôm đầu sau khi biết tin một nhân chứng tự sát.
Hắn chỉ.
Khoảnh khắc anh không cứu được người đó, anh mất niềm tin. Và tôi chỉ đẩy nhẹ.
Tôi đã đặt anh vào trò chơi… để xem liệu một người “đi tìm công lý” có bị bẻ cong nếu hiểu rằng chính công lý cũng là một trò chơi.
Khang không chịu được nữa.
Anh lao lên, đấm mạnh vào mặt hắn.
Một lần. Hai lần.
Nhưng Đặng Khải chỉ cười. Máu rỉ ra từ môi, nhưng hắn vẫn nói, như đang lẩm bẩm một bài toán.
Mảnh 10. Kết thúc chu kỳ 1. Phản ứng: Vượt kỳ vọng.