Hồ Sơ Không Tên

Chương 11: BÊN NGOÀI BÀN CỜ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Máu từ môi Đặng Khải chảy xuống áo sơ mi trắng, loang thành một vệt đỏ. Nhưng hắn không kêu, không phản ứng. Chỉ nhìn Khang bằng ánh mắt bình tĩnh đến lạnh người – như thể anh đánh vào mặt hắn không phải để trừng phạt, mà là để hoàn thành một phần trong... "bài kiểm tra cuối cùng".

Trang Nhi giữ tay Khang lại, thở gấp.

Khang... đủ rồi. Không có ích gì. Hắn muốn chúng ta phản ứng.

Khải nghiêng đầu, cười nhẹ.

Cô thông minh. Rất đáng tiếc… cô không phải mảnh ghép trong hệ thống. Nếu có, tôi nghĩ cô sẽ là một trong những đối tượng xuất sắc nhất.

Cô đáp lạnh tanh.

Vì tôi không phải con chuột trong cái mê cung của anh.

Khải gật gù, rồi chậm rãi đứng lên, đi đến bên bàn điều khiển. Căn phòng tràn ngập ánh sáng mờ. Trên tường là hàng chục bảng dữ liệu – nhưng lần này không còn là gương mặt của nạn nhân hay mảnh ghép nào nữa.

Mà là… hình ảnh của chính hắn – Đặng Khải.

Từng bước di chuyển. Từng cuộc họp. Từng đoạn ghi âm cuộc gọi tưởng như riêng tư.

Khang sững người.

Anh... đang tự theo dõi mình?

Không. – Khải nói, tay gõ lên một phím đặc biệt – Tôi đang bị theo dõi.

Ngay lập tức, một đoạn clip bật lên: hình ảnh quay lén chính căn phòng này, từ một góc mà không hệ thống camera nào trong biệt thự có thể phát hiện.

Một giọng nói vang lên, trầm và già hơn.

“Đối tượng DK đã hoàn thành chu trình M9. Giai đoạn kế tiếp: xác nhận tác nhân độc lập có vượt ngưỡng phân tích hành vi.”

Trang Nhi há hốc miệng.

Ai đang nói?

Khải nhếch mép.

Cấp trên của tôi. Hoặc… đúng hơn là chủ nhân thật sự của M-9.


Năm năm trước, khi tôi vừa xây dựng mô hình phản ứng cấp độ thấp tại Singapore, một tổ chức liên lạc với tôi. Họ không để tên, không để mặt. Chỉ có một điều kiện duy nhất: tôi có thể toàn quyền phát triển mô hình, thử nghiệm trên người thật, đổi lại… tất cả dữ liệu sẽ thuộc về họ.

Họ là ai?

Tôi không biết. Họ dùng một cái tên mã: Vanta.

Tôi nghĩ mình làm chủ. Nhưng rồi tôi nhận ra… tôi cũng chỉ là một con cờ.

Cái ngày tôi nghĩ ra thuật toán kiểm soát hành vi, cũng là ngày tôi bị kiểm soát mà không hề hay biết.

Khang im lặng. Không biết nên cảm thấy hài hước hay bi thương.

Đặng Khải, thiên tài thao túng tâm lý, kẻ điều khiển hàng chục người vào trò chơi sống còn... lại là nạn nhân của một trò chơi lớn hơn.

Và anh – Khang – chính là mảnh ghép cuối cùng trong tầng sâu của trò chơi đó.


Huy Nam liên lạc khẩn: các tín hiệu từ biệt thự đã bị can thiệp. Toàn bộ sóng đang bị khóa lại – không có đường ra, không có đường vào.

Khang nhìn quanh. Mọi máy móc trong phòng vẫn hoạt động bình thường, nhưng đèn tín hiệu liên lạc chuyển từ xanh sang đỏ.

Trang Nhi kiểm tra laptop. Tất cả mạng đều hiện trạng thái: “Ghost Net: Silent Mode Active.”

Khang nghiến răng.

Chúng ta bị bẫy rồi. Ai đó không muốn hắn… hoặc cả chúng ta, thoát ra.

Đặng Khải lặng lẽ ngồi xuống ghế, nhắm mắt.

Tôi từng nghĩ mình bất khả chiến bại. Nhưng những người phía sau tôi… họ không cần quyền lực. Họ không cần xuất hiện. Họ chỉ cần... thông tin.

Càng có nhiều người tham gia, dữ liệu càng đầy. Và một khi họ có thể dự đoán được phản ứng của toàn bộ xã hội… họ không cần chính phủ, luật pháp, hay cảnh sát nữa.

Chỉ cần thuật toán.

Trang Nhi hít một hơi sâu.

Chúng ta phải rời khỏi đây. Nếu chúng ta chết – mọi bằng chứng đều biến mất.

Khang gật đầu. Nhưng khi anh vừa quay ra cửa, một tiếng động nhỏ vang lên từ tường đối diện – như tiếng khóa từ.

Một khe nhỏ mở ra. Một vật rơi xuống sàn.

Là một ổ cứng di động. Nhãn trắng, viết tay dòng chữ:

“DỰ PHÒNG: PHIÊN BẢN GỐC M-0”

Khải mở mắt. Anh ta run rẩy bước tới, nhặt lên.

Không thể nào… Đây là...

Khang gằn giọng.

Cái gì?

Phiên bản đầu tiên. Trước cả khi tôi bắt tay làm với Vanta. Đây là... mô hình nguyên thủy. Không có kiểm soát. Không có mục tiêu. Chỉ là sự phản ứng tự nhiên thuần túy.

Anh nhìn anh ta chằm chằm.

Ý anh là… ai đó đã giữ bản gốc?

Và giờ đưa nó cho chúng ta. – Trang Nhi nói nhỏ – Có thể là… một người khác đứng ngoài hệ thống?

Khải gật.

Người gửi cái này... là người viết dòng đầu tiên trong thuật toán. Tôi chỉ tiếp nối.

Khang lạnh sống lưng.

Còn ai trên cả Vanta?

Khải quay lại, ánh mắt nghiêm trọng hơn bao giờ hết.

Người đó… không điều khiển. Họ chỉ quan sát. Và họ chỉ can thiệp khi mọi thứ đi quá xa.

Và giờ thì đã quá xa rồi.


04:17 sáng.

Biệt thự bị cắt điện hoàn toàn. Trong bóng tối, chỉ có ánh sáng xanh yếu ớt từ ổ cứng vừa cắm vào máy.

Dữ liệu bắt đầu tải.

Một giao diện xám xịt hiện lên. Đơn giản. Không có menu, không có đồ họa. Chỉ một dòng chữ:

"MIND-0: RUNNING IN RAW MODE"

Khang nheo mắt. Một cửa sổ chat hiện lên.

[Sys.Admin]: Bạn đang ở giữa một thí nghiệm. Bạn có thể dừng nó. Hoặc bạn có thể hiểu nó.

Trang Nhi gõ lại:

[Khang]: Ai đang nói?

Hồi đáp đến ngay tức thì.

[Sys.Admin]: Người cuối cùng ngoài bàn cờ. Và anh sắp phải lựa chọn.

Khang nhìn sang Khải. Hắn lặng im.

[Sys.Admin]: 1. Xóa tất cả dữ liệu. Mọi dấu vết sẽ biến mất.

2. Tải toàn bộ lên hệ thống mở. Mọi người đều biết sự thật. Và sự thật sẽ không thể kiểm soát được.

3. Đưa vào một chu trình mới. Lặp lại – nhưng lần này do anh viết lại luật.

Khang nắm chặt tay. Một thế giới đang đợi quyết định của anh.

Ngoài bàn cờ, lại có một bàn cờ khác.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!