Hồ Sơ Không Tên

Chương 3: VĂN PHÒNG KHÔNG BÓNG NGƯỜI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chín giờ sáng hôm sau.
Không khí trong phòng họp của đội điều tra như đặc quánh lại. Tấm bản đồ thành phố được ghim lên bảng trắng, đánh dấu các vị trí liên quan: công viên trung tâm – nơi phát hiện thi thể; công ty Tân Phúc – nơi Lê Khánh An từng làm; công ty Hạ Minh – nơi Nguyễn Bảo Trân biến mất; và giờ… là một địa điểm mới.

Văn phòng chi nhánh cũ của Tân Phúc, nơi từng được đăng ký làm nơi làm việc của một số nhân viên giai đoạn 2017–2019.

“Chi nhánh này đã đóng cửa từ ba năm trước.” – Trang Nhi nói, giở tập hồ sơ dày. “Theo giấy tờ thì nó được chuyển giao cho một công ty bất động sản, nhưng khi kiểm tra lại, công ty đó… là công ty ma.”

Khang ngẩng lên, mắt nhíu lại.

“Ý cô là công ty không có người thật, không giao dịch, không thuế?”

“Chính xác. Một lớp vỏ.”

Anh đứng dậy, cầm chìa khóa xe.

“Đi xem cái ‘lớp vỏ’ đó đi. Có thể nó là mắt xích mà ai đó không muốn chúng ta tìm thấy.”


Tòa nhà nơi văn phòng cũ tọa lạc nằm khuất trong con hẻm nhỏ ở quận ven thành phố. Trên giấy tờ, đây là văn phòng tầng 3, nhưng toàn bộ bảng hiệu đã gỡ xuống từ lâu. Cửa kính bụi mờ, ổ khóa hoen gỉ.

Khang gõ cửa ba lần. Không ai trả lời.

Anh nhìn sang nhân viên pháp chế đi cùng.

“Chúng ta có giấy khám xét.”

Người này gật đầu, đưa ra lệnh. Cánh cửa được mở bằng dụng cụ chuyên dụng trong vòng mười giây.

Mùi ẩm mốc ập ra ngay lập tức.

Văn phòng vắng lặng. Không điện, không tiếng động, chỉ có ánh sáng lờ mờ xuyên qua rèm nhựa bụi bặm. Ghế vẫn còn nguyên vị trí. Bàn còn dính keo của bảng tên đã bị tháo. Và một tủ tài liệu… bị khoá.

Trang Nhi cúi sát xuống.

“Có dấu vết mở gần đây. Bản lề còn mới. Ai đó đã lục tủ này chưa tới một tuần.”

Khang cẩn thận dùng găng, mở bằng khóa vạn năng.

Bên trong, không nhiều. Một tập giấy A4, một USB, và một bức ảnh in mờ.

“Tôi sẽ xử lý USB sau.” – cô nói, cất nó vào túi chống từ.

Khang chăm chú vào bức ảnh. Nó là ảnh chụp lại từ camera giám sát – mờ, đen trắng – nhưng rõ ràng ghi hình một người đàn ông đang đứng trong phòng này.

Mặc vest đen. Đeo khẩu trang. Một tay cầm túi xách, tay còn lại là thứ gì đó trông như điện thoại hoặc thiết bị ghi âm.

“Anh ta đang ghi lại gì đó.” – Nhi nói. “Hoặc đang theo dõi.”


Tối hôm đó, tại phòng kỹ thuật số.
USB được kết nối vào máy bảo mật.

Trong thư mục duy nhất, có một video, dài 48 giây.

Hình ảnh mở đầu là một đoạn ghi hình quay từ góc nhìn người thứ nhất – như một camera đeo ngực. Nó lướt qua hành lang văn phòng cũ, rồi dừng lại trước một cánh cửa.

Phía sau cửa đó, giọng một người đàn ông vang lên – mơ hồ, rè rè như được thu từ xa:

“…đã xử lý. Cô ta không còn là vấn đề nữa. Tập hồ sơ đã được mã hóa. Không ai truy ra.”

“Tốt. Còn những người còn lại?”

“Sẽ theo đúng lịch. Mỗi tháng một người. Chỉ cần bên kia vẫn chi trả…”

Video dừng.

Trang Nhi lặng người.

“Đây không còn là giết người riêng lẻ nữa. Đây là một hệ thống. Một kế hoạch.”

“Và ai đó trong ‘bên kia’ là người trả tiền cho những cái chết.” – Khang khẽ nói.


Họ trích xuất đoạn âm thanh, gửi phân tích giọng nói. Trong khi chờ kết quả, Khang quyết định quay lại công ty Tân Phúc – lần này là để tìm những người từng làm việc cùng nạn nhân năm đó.

Trong danh sách, có một cái tên nổi bật: Trịnh Mạnh Vũ, từng là trưởng phòng nhân sự năm 2018 – đã nghỉ việc ngay sau vụ mất tích đầu tiên.

Liên lạc điện thoại không có hồi đáp. Địa chỉ cư trú hiện tại: căn hộ tại chung cư Đông Tân.

Tối muộn, Khang và một sĩ quan khác gõ cửa căn hộ 9B.

Không ai trả lời.

Khi họ đang chuẩn bị rời đi, một hàng xóm xuất hiện.

“Các anh tìm ông Vũ hả? Tôi thấy ông ấy đi từ sáng, chưa thấy về. Gần đây hay có người lạ tới tìm.”

“Lạ thế nào?”

“Nam, nữ có đủ. Mặc đồ công sở. Có lần còn nói là ‘đối tác cũ’. Nhưng ông Vũ tránh mặt, ít khi tiếp.”

Khang rút danh thiếp.

“Nếu ông ấy quay về, phiền báo giúp chúng tôi.”


Ngay hôm sau, một cuộc điện thoại được chuyển vào bàn Khang.

“Anh là người hỏi về ông Trịnh Mạnh Vũ?” – giọng đàn ông trầm.

“Đúng. Tôi là Thanh tra Lâm Khang. Anh là…”

“Tôi là Vũ. Nhưng tôi không thể gặp trực tiếp. Họ đang theo dõi tôi.”

“‘Họ’ là ai?”

“Người đã biến những người đó thành mất tích. Tôi không phải là một phần trong đó. Nhưng tôi biết mình từng ký vào vài văn bản… mà tôi không hiểu rõ.”

“Anh đang ở đâu?”

“Chỗ an toàn. Tôi sẽ gửi anh một tập tài liệu. Đừng gọi lại. Đừng tìm tôi.”

Cuộc gọi tắt.

Ba giờ sau, một phong bì lớn được chuyển đến Sở, không có người gửi. Bên trong là bản sao của một số tài liệu:

  • Bảng phân bổ nhân sự nội bộ, có tên của cả Lê Khánh An và Nguyễn Bảo Trân, kèm ghi chú: “chuyển tạm về phòng Dự án Đặc biệt”.

  • Biên bản họp kín, không ghi người tham gia, chỉ có nội dung: “Phê duyệt xử lý nhân sự rủi ro.”

  • Một tấm ảnh chụp mờ người phụ nữ đang bước vào xe ô tô đen, mang biển số không rõ.

Trang Nhi sững người khi thấy chi tiết trong ảnh.

“Tôi từng thấy chiếc xe này.”

Khang quay lại: “Ở đâu?”

“Ở bãi xe phía sau công viên – đúng sáng hôm phát hiện xác.”

Anh siết chặt hồ sơ.

“Mỗi bước… là một người chết. Và mỗi dấu vết… là thứ mà hung thủ muốn ta nhìn thấy.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!