04:11 sáng – thời điểm camera ghi lại bóng dáng người mang hoodie trắng xuất hiện gần công viên Thủ Khoa Huân. Hình ảnh dù không rõ mặt, nhưng dáng người nhỏ nhắn, bước chân vội vã như đang trốn chạy. Đặc biệt, chiếc túi nilon màu trắng bị gió thổi hất lên, để lộ phần mảnh giấy đỏ như mảnh ghép đầu tiên.
Lâm Khang dừng lại ở khung hình đó, phóng to, dùng phần mềm tăng độ nét. Gương mặt bị che khuất hoàn toàn dưới nón trùm, nhưng có thể thấy mái tóc nâu nhạt lòa xòa trước trán.
Trang Nhi đứng phía sau, gõ nhanh lên laptop. Cô trích xuất dữ liệu từ hệ thống camera an ninh quanh công viên trong khung giờ đó.
Có ba tuyến đường dẫn vào công viên. Cô ta xuất hiện ở hướng đường Trần Hưng Đạo. Một phút trước đó, có camera ghi lại hình ảnh cô đi từ phía hẻm 82 – phía sau quán café Phượng Vy.
Khang lập tức điều động tổ điều tra đến khu vực hẻm 82. Đó là khu tập thể cũ, với hàng chục căn phòng trọ cho thuê theo tháng. Người dân ở đây đều quen mặt nhau. Khi đội điều tra đưa hình ảnh cô gái trong hoodie, một bà bán tạp hóa nhận ra.
Cô này thuê trọ phòng số 12, tầng 2. Tên Linh thì phải. Nhưng mấy bữa nay không thấy về.
Khang và Trang Nhi lên cầu thang cũ kỹ. Căn phòng số 12 khóa ngoài, nhưng khe cửa có dấu hiệu bị che kín. Khang dùng dụng cụ mở khóa, cẩn trọng đẩy cửa vào.
Không có ai.
Bên trong là một căn phòng đơn sơ, gọn gàng đến lạ. Trên bàn có một laptop cũ đã tháo pin, cùng một cuốn sổ tay màu đen.
Trang Nhi cẩn thận lật sổ. Những trang đầu tiên là những dòng chữ run tay, nhưng rõ ràng:
Tôi đã nghe thấy tiếng bọn chúng nói chuyện qua vách. Chúng gọi tôi là “mảnh số 08”. Tôi biết giờ mình chỉ là một con cờ.
Trang lật tiếp.
Đêm trước khi Trân mất tích, cô ấy đưa cho tôi một phong bì và bảo: “Nếu tôi chết, hãy đưa cái này cho cảnh sát. Nhưng đừng đưa trực tiếp. Hãy tìm cách làm họ chú ý.”
Cuối cùng là một trang bị gạch chéo:
Tôi không thể trốn mãi. Nếu tôi biến mất, hãy tìm phong bì trong chậu cây ngoài ban công.
Họ lao ra ban công.
Giữa đám cây nhỏ mọc lộn xộn, có một chiếc phong bì kẹp dưới đáy chậu đất. Khang kéo ra, phủi lớp bụi. Trên đó có ghi: “Gửi Sở điều tra”.
Bên trong là một bản sao hồ sơ nhân sự, có ảnh, tên và... một bản hợp đồng.
Trang Nhi há hốc.
Đây là hợp đồng “chuyển nhượng nhân sự”!?
Cái gì? Khang nhíu mày.
Cô chỉ vào đoạn giữa. Ở đây có điều khoản cam kết chuyển nhân sự từ công ty Hạ Minh sang đơn vị tên “Dự Án M-9”, không qua kiểm duyệt phòng nhân sự, và được ký dưới danh nghĩa “hợp đồng đào tạo ngắn hạn”.
Khang lật ra trang sau. Người ký: Trần Quang Bách. Đồng thời có một con dấu mờ của đơn vị “Thành Khánh Security”.
Trang Nhi lật sổ.
Em từng nghe đến Thành Khánh. Đó là một công ty vệ sĩ trá hình, chuyên tuyển người theo dạng hợp đồng mờ ám, nhưng thực chất là tổ chức nội bộ thu thập dữ liệu, điều phối nhân sự cho các “dự án ngoài sổ sách”.
Còn Phạm Linh... là nhân sự được “chuyển đi” từ năm 2020. Từ đó đến nay, không có bất kỳ giao dịch hay xuất hiện nào liên quan đến cô ấy trên hệ thống.
Khang hạ giọng.
Tức là… cô ấy bị bán. Như một món hàng.
Trở lại sở điều tra, họ mở cuộc họp khẩn. Khang trình bày toàn bộ những gì tìm được: mảnh ghép, hợp đồng, và cả liên kết giữa Hạ Minh – Thành Khánh – Trần Quang Bách.
Chúng ta không chỉ đối đầu với một kẻ giết người, mà là cả một tổ chức – nơi con người bị xem như tài sản luân chuyển. Và bọn chúng đang cố bịt đầu mối.
Phó giám đốc sở ra lệnh giữ kín hồ sơ, đồng thời cho phép mở rộng phạm vi điều tra. Một đội đặc nhiệm nhỏ được thành lập, gồm Khang, Trang Nhi và hai điều tra viên giỏi nhất – Huy Nam và Minh Lộc.
Nhiệm vụ đầu tiên: tìm và xác minh cơ sở của “Dự Án M-9”.
Tối hôm đó, trong lúc rà soát email cũ từ hộp thư rác công ty Hạ Minh, Trang Nhi phát hiện một đoạn mã lạ – chuỗi số không có ngữ cảnh, nhưng lặp lại ba lần trong hai năm liên tiếp.
“09.27.31 – M9.R7”
Cô thử truy ngược qua hệ thống định vị, trùng hợp kỳ lạ: tọa độ này nằm ở rìa thành phố, khu kho hàng bỏ hoang ven Quốc lộ 50.
Cả nhóm lập tức lên đường.
Khu vực kho hàng phủ đầy cỏ dại, bảng hiệu đã mờ. Nhưng lạ ở chỗ, cổng chính có gắn camera hồng ngoại.
Khang bấm máy.
Camera hoạt động.
Trang Nhi nói nhỏ: Nếu nơi này không còn hoạt động, tại sao vẫn duy trì thiết bị an ninh?
Họ phá khóa, tiến vào.
Bên trong là ba dãy kho cũ, nhưng giữa sân lại có dấu vết xe tải mới lăn bánh. Dưới đất là vệt bánh xe rõ nét, dẫn đến dãy cuối.
Cửa mở.
Bên trong tối đen.
Khi họ rọi đèn pin, ánh sáng chiếu lên một bức tường dán đầy mảnh giấy – mỗi mảnh có màu khác nhau, đánh số, và… kèm theo một tấm ảnh chân dung.
Trang Nhi rùng mình.
Đây… là tường ghép của hắn.
Trên tường có đúng 12 mảnh.
Sáu mảnh bị tô đen.
Hai mảnh đang bị dán tạm bằng giấy trắng – như chờ bổ sung.
Bốn mảnh còn lại trống.
Ở giữa, có dòng chữ viết tay bằng mực đỏ.
Mỗi mảnh – một sự thật.
Khi mảnh cuối cùng được ghép, sự thật sẽ bị chôn.
Khang nhìn từng khuôn mặt trong ảnh. Một số là người đã mất tích. Một số là người từng được cho là... chuyển công tác.
Và một trong số đó… chính là Trần Quang Bách.
Trang Nhi thở gấp.
Hắn cũng là mảnh ghép? Hắn là nạn nhân hay…
Khang cắt ngang.
Không. Hắn là trung tâm.
Vì ở giữa tấm bảng, là ảnh của hắn. Và nét bút đỏ đã vẽ hình tròn bao quanh – như một lời cảnh báo:
Khi đến mảnh trung tâm, sẽ không còn đường thoát.