Trời đổ mưa rả rích khi Khang cùng đội đặc nhiệm rời khỏi kho hàng hoang, lòng ngổn ngang. Họ đã tìm thấy bảng ghép mảnh – thứ tưởng chừng chỉ là tượng trưng, nhưng thực tế lại là bản đồ tử thần. Mỗi mảnh là một người thật. Một mạng sống thật. Một vụ mất tích từng bị xếp xó với lý do “tự ý nghỉ việc” hoặc “ra nước ngoài”.
Khang nhìn chăm chăm vào bức ảnh ở giữa bảng ghép: Trần Quang Bách – người từng là phó tổng giám đốc Hạ Minh, nay lại xuất hiện ở trung tâm cơn lốc.
Chúng ta phải bắt được ông ta. Khang nói, giọng lạnh.
Trang Nhi gật đầu.
Vấn đề là Bách không ở trong nước nữa. Theo dữ liệu xuất cảnh, ông ta đã bay sang Singapore cách đây hai tháng. Nhưng…
Cô mở laptop, trích xuất đoạn log hệ thống.
Tối qua, có một cuộc gọi mã hóa xuất phát từ khu nhà riêng của ông ta tại Phú Mỹ Hưng. Số máy gọi đi thuộc sở hữu cá nhân, nhưng được định tuyến qua một ứng dụng lạ.
Khang liếc nhìn.
Tức là hắn vẫn đang ở đây. Không đi đâu cả. Dữ liệu xuất cảnh là giả?
Hoặc hắn đi rồi quay lại mà không qua đường chính thức. Dù thế nào, chúng ta cũng cần kiểm tra nhà hắn.
Tối hôm đó, đội đặc nhiệm chia làm hai mũi. Một mũi theo dõi khu nhà Phú Mỹ Hưng, mũi còn lại tiếp tục rà soát toàn bộ hồ sơ liên quan đến Dự Án M-9.
Trang Nhi ngồi thâu đêm với đống tài liệu lậu mà cô mới lấy từ một “nguồn không chính thức”.
Tên Dự Án M-9 lần đầu xuất hiện trong một bản ghi nhớ nội bộ của một công ty công nghệ y sinh tên là BioKey – chi nhánh Việt Nam.
Mục tiêu dự án: xây dựng mô hình “đánh giá phản ứng tâm lý dưới tác động ngoại cảnh” dựa trên các tình huống mô phỏng áp lực. Nói đơn giản, họ tạo ra môi trường khủng hoảng giả lập và đưa đối tượng vào thử nghiệm, ghi lại phản ứng, rồi bán dữ liệu đó cho các tổ chức cần “tuyển chọn nhân sự chịu đựng cao”.
Một kiểu thử nghiệm tâm lý – phi đạo đức.
Và “nguồn nhân sự” được tuyển từ những công ty vệ tinh – như Hạ Minh, hoặc các doanh nghiệp thuộc tập đoàn Thành Khánh.
Cô rùng mình.
Những người mất tích… không chỉ bị giết. Có thể, họ bị đưa vào một “trò chơi sống còn” chỉ để phục vụ phân tích dữ liệu.
Sáng hôm sau, trong lúc giám sát nhà Trần Quang Bách, Huy Nam báo về một tin khẩn: có chuyển động tại tầng hầm.
Camera bí mật ghi lại hình ảnh một người đàn ông trung niên bước ra khỏi thang máy, đội mũ, đeo khẩu trang, nhưng dáng người rất giống Bách.
Khang ra lệnh theo dõi sát.
Khi xe của Bách rời khỏi khu nhà, họ bám sát đến một quán café cao cấp trong khu đô thị Sala.
Anh ta ngồi trong góc, không gọi gì ngoài ly espresso, và thỉnh thoảng nhìn quanh như đang chờ ai đó.
Nửa tiếng sau, một người phụ nữ xuất hiện. Cô mặc váy đen, đeo kính râm, tóc buộc cao. Rất lạ. Không có trong bất kỳ hồ sơ nào.
Họ trao đổi nhỏ nhẹ. Trang Nhi bí mật ghi âm lại toàn bộ nội dung qua micro định hướng.
…Anh đã để lộ mảnh ghép. Người của anh sơ suất.
Tôi đã xử lý rồi. Nhưng phía bên kia có vẻ đã phát hiện ra mô hình.
Bên kia nào?
Cô biết mà. Nhóm phản gián trong nội bộ Thành Khánh. Họ ngửi thấy mùi.
Còn cô gái gửi thư cho cảnh sát?
Tôi đang cho người theo dõi. Nhưng cô ta có vẻ nhận được sự bảo vệ. Có người chống lưng.
Cả hai im lặng một lúc. Rồi người phụ nữ nói một câu khiến Khang tái mặt.
Nếu tới mảnh thứ chín, chúng ta buộc phải kích hoạt giai đoạn hai.
Bách nhíu mày.
Không ổn đâu. Giai đoạn hai… là thu dọn.
Cô gật đầu.
Tôi biết.
Về lại sở, Khang lập tức triệu tập cuộc họp nội bộ.
Dự Án M-9 không còn là nghi vấn. Nó là thật, và đang ở giai đoạn đầu. Trò chơi ghép mảnh là giai đoạn “lọc”. Những người sống sót sẽ được “giữ lại” cho giai đoạn hai – có thể là đào tạo, hoặc khai thác gì đó. Những ai không phù hợp, sẽ bị loại bỏ – theo đúng nghĩa đen.
Trang Nhi bổ sung thêm thông tin.
BioKey thực chất là một công ty con của một tập đoàn nước ngoài. Trụ sở tại Thụy Sĩ. Họ từng bị cáo buộc dùng tù nhân làm chuột bạch ở Đông Âu. Mô hình này được áp dụng thí điểm tại Đông Nam Á – và Việt Nam là điểm thử.
Tên “M-9” là viết tắt của “Mind Slot 9” – tức tầng thứ 9 trong thang đo chịu đựng tâm lý. Một người bình thường chỉ trụ được ở mức 5. Những ai lên được mức 9… sẽ bị “giữ lại”.
Khang lạnh sống lưng.
Nghĩa là… đây là một trò tuyển chọn trá hình? Một cỗ máy sàng lọc con người?
Chính xác.
Và Trần Quang Bách… là người vận hành.
Tối hôm đó, họ nhận được một đoạn video ẩn danh gửi vào email đội điều tra. Không có lời bình, chỉ là hình ảnh một người đàn ông bị trói vào ghế, trong một căn phòng tối.
Khuôn mặt anh ta sưng tím. Nhưng giọng nói đủ rõ.
Tôi tên là Dương Thành. Tôi là người của Thành Khánh. Tôi từng làm ở nhóm nội bộ phân phối nhân sự. Tôi biết Dự Án M-9 là gì. Tôi giúp đưa người vào “trại” thử nghiệm. Nhưng giờ… tôi không chịu nổi nữa.
Anh ta nghẹn ngào.
Tôi biết mình sẽ chết. Nhưng trước khi chết, tôi muốn để lại điều này: không phải tất cả mảnh ghép đều là nạn nhân. Có người… là kẻ giám sát.
Đoạn video kết thúc bằng tiếng gõ cửa, rồi bóng một người mặc đồ đen bước vào.
Khang siết chặt tay.
Bọn chúng đang dọn dấu vết.
Nếu ta không hành động nhanh, sẽ chẳng còn ai để làm nhân chứng.