Sau khi rút lui khỏi “vùng cấm địa” Kế toán, Nam và chị Linh tập kết tại một địa điểm an toàn hơn: gầm cầu thang bộ, nơi duy nhất trong văn phòng không có camera và hiếm khi có người qua lại. Không khí ở đây có mùi ẩm mốc và bụi bặm, nhưng nó lại là nơi hoàn hảo cho những cuộc bàn bạc bí mật.
“Vậy là bây giờ chúng ta có một nghi phạm chính, một động cơ tiềm ẩn là… thèm xôi, và một bằng chứng gián tiếp là vết tương ớt,” Nam tổng kết lại, đi đi lại lại trong không gian chật hẹp. “Vấn đề là, làm thế nào để tiếp cận được vật chứng quan trọng nhất – chiếc túi xách?”
Chị Linh ngồi bệt xuống bậc thang, thở dài thườn thượt. “Khó hơn lên trời. Bà Mai coi cái túi đó còn hơn con ruột. Bả đi đâu cũng kè kè mang theo, đến lúc đi vệ sinh cũng không rời nửa bước. Cậu định xông vào giật của bả à?”
“Bạo lực là phương án cuối cùng,” Nam nói với vẻ mặt nghiêm trọng. “Chúng ta cần một kế hoạch tinh vi, một chiến dịch đánh lạc hướng. Chúng ta cần tạo ra một sự kiện đủ lớn để khiến cô ấy phải rời khỏi bàn làm việc và quan trọng nhất là… để lại chiếc túi.”
Cả hai chìm vào im lặng, vắt óc suy nghĩ. Hàng loạt ý tưởng được đưa ra rồi bị gạt đi. Giả vờ báo cháy? Quá nguy hiểm và dễ bị phát hiện. Cố tình làm đổ nước vào người cô Mai? Sẽ bị ăn tát trước khi kịp hành động.
Đúng lúc đang bế tắc, một bóng người lù lù xuất hiện ở đầu cầu thang. Cả Nam và chị Linh giật bắn mình. Đó là anh Minh IT, tay cầm một cái tua vít và một cuộn băng dính đen, mặt mày đăm chiêu như một triết gia.
“Hai người làm gì dưới này mà bí mật vậy?” Anh Minh hỏi, giọng uể oải. “Trốn việc à?”
Chị Linh đảo mắt. “Bọn tôi đang bàn chuyện đại sự. Anh không hiểu đâu.”
Nhưng Nam thì khác. Một tia sáng lóe lên trong đầu cậu. Cậu nhìn anh Minh như thể vừa nhìn thấy một vị cứu tinh. “Anh Minh! Anh chính là người chúng em cần!”
Anh Minh ngơ ngác. “Cần gì? Cần tôi cài lại Win à?”
Nam kéo anh Minh ngồi xuống, giọng đầy hào hứng. “Bọn em cần anh giúp tạo ra một sự cố… một sự cố về công nghệ. Một cái gì đó đủ lớn để thu hút sự chú ý của toàn bộ văn phòng, đặc biệt là phòng Kế toán.”
Nghe đến “sự cố công nghệ”, đôi mắt anh Minh sáng lên sau cặp kính. Anh gật gù. “À, tôi hiểu rồi. Một cuộc tấn công có chủ đích vào hạ tầng mạng, gây ra một sự hỗn loạn tạm thời để thực hiện một mục tiêu khác. Giống như trong phim ‘Ocean’s Eleven’ ấy hả?”
“Đại loại vậy!” Nam gật đầu lia lịa. “Anh có thể làm được không? Ví dụ như… làm sập mạng internet của cả công ty trong vài phút?”
Anh Minh xua tay. “Ôi dào, chuyện nhỏ. Nhưng làm vậy thì lộ quá. Sếp mà biết tôi cố tình làm sập mạng là tôi gói ghém đồ đạc về quê luôn đó.” Anh trầm ngâm một lúc, tay vuốt vuốt cằm. “Phải có một cách khác, tinh vi hơn, tự nhiên hơn…”
Anh Minh bỗng vỗ đét vào đùi. “Aha! Máy in! Con quỷ máy in của phòng Kế toán!”
Chị Linh nhíu mày. “Cái máy in thì làm được gì?”
“Chị không hiểu đâu,” anh Minh giải thích, giọng đầy tự hào. “Cái máy in đó là loại máy đa chức năng đời cũ, kết nối mạng nội bộ. Nó có một lỗ hổng bảo mật mà chỉ mình tôi biết. Tôi có thể gửi một lệnh in đặc biệt từ xa, một file PDF siêu nặng với hàng ngàn lớp layer đồ họa phức tạp. Khi nhận được lệnh này, bộ xử lý của nó sẽ quá tải, bộ nhớ sẽ bị tràn, và nó sẽ bắt đầu… nổi loạn.”
“Nổi loạn?” Nam và chị Linh đồng thanh hỏi.
“Đúng vậy!” Anh Minh cười khoái trá. “Nó sẽ bắt đầu in ra những trang giấy trắng liên tục không ngừng nghỉ, kêu những tiếng kẹt kẹt inh ỏi, đèn báo lỗi sẽ nhấp nháy loạn xạ. Nó sẽ tạo ra một cảnh tượng hỗn loạn nho nhỏ ngay tại phòng Kế toán. Cô Mai, với bản tính kiểm soát của mình, chắc chắn sẽ không thể ngồi yên. Cô ấy sẽ phải đứng dậy để xử lý. Và trong lúc hỗn loạn đó…” Anh Minh nháy mắt với Nam.
Nam hiểu ý ngay lập tức. “Đó chính là thời cơ của chúng ta!”
Kế hoạch được chốt hạ. Họ đặt tên cho chiến dịch là “Chim Sẻ Đi Nắng” – một cái tên nghe có vẻ không liên quan nhưng anh Minh khăng khăng rằng nó rất “ngầu” vì “chim sẻ” là ám chỉ sự nhỏ bé, linh hoạt, còn “đi nắng” là ám chỉ hành động mạo hiểm.
Vai trò được phân công rõ ràng. Anh Minh sẽ là “hacker”, ngồi tại bàn làm việc của mình và kích hoạt “quả bom” máy in từ xa vào đúng 2 giờ chiều, thời điểm mọi người thường uể oải và mất cảnh giác nhất. Chị Linh sẽ đóng vai “người qua đường tốt bụng”, giả vờ đi ngang qua và vào giúp đỡ, mục đích chính là gây thêm rối loạn và che mắt cho Nam. Còn Nam, nhân vật chính, sẽ là “đặc vụ hiện trường”, lợi dụng sơ hở để tiếp cận chiếc túi và tìm kiếm bằng chứng.
Tim Nam đập thình thịch. Cậu vừa lo lắng, vừa phấn khích. Đây là lần đầu tiên cậu áp dụng những lý thuyết trinh thám vào một kế hoạch thực tế đến vậy. Cậu nhìn chị Linh, rồi nhìn anh Minh. Một IT lập dị, một bà chị công sở yếm thế và một cậu nhóc mọt sách. Một biệt đội không thể nào kỳ quặc hơn.
“Nhớ nhé,” chị Linh dặn dò Nam lần cuối. “Chỉ có vài giây thôi. Nhanh tay nhanh mắt lên. Bị phát hiện là cả ba đứa mình cuốn gói khỏi công ty đó.”
Nam gật đầu, siết chặt tay lại. Cậu cảm thấy mình như một điệp viên sắp thực hiện một nhiệm vụ tối quan trọng. Dù mục tiêu chỉ là một hộp xôi gà, nhưng với cậu lúc này, nó mang tầm vóc của cả một phi vụ giải cứu thế giới.
Đồng hồ trên tường từ từ nhích đến 2 giờ chiều. Chiến dịch “Chim Sẻ Đi Nắng” sắp sửa bắt đầu.