Trở về căn cứ bí mật dưới gầm cầu thang, ba thành viên của biệt đội nhìn chằm chằm vào bức ảnh mờ ảo trên màn hình điện thoại của Nam. Cơn hưng phấn sau phi vụ nghẹt thở đã qua đi, nhường chỗ cho một câu hỏi lớn đầy tính thực tế: Giờ làm gì tiếp theo?
“Sự thật phải được phơi bày!” Nam tuyên bố, nắm tay siết chặt đầy quyết tâm. “Chúng ta phải mang bằng chứng này đến gặp Trưởng phòng Nhân sự, hoặc trực tiếp trình lên Giám đốc. Kẻ cắp phải bị trừng trị!”
Chị Linh nhìn cậu bằng ánh mắt như nhìn một đứa trẻ vừa phát biểu rằng ông già Noel là có thật.
“Cậu bị ngáo à?” Chị nói, giọng đầy vẻ chán nản. “Cậu nghĩ cậu trình bằng chứng này lên rồi nói gì? ‘Thưa sếp, đây là ảnh em chụp được sau khi lén lút lục túi xách của Trưởng phòng Kế toán, trong một kế hoạch được dàn dựng bằng cách phá hoại máy in của công ty’? Cậu có biết ai sẽ là người bị đuổi việc đầu tiên không? Là ba đứa mình đó!”
Anh Minh ngồi co ro một góc, gật đầu lia lịa. “Chị Linh nói đúng đó. Vụ này mà bung bét ra, bộ phận IT chỉ cần kiểm tra log hệ thống là biết chính xác máy tính của tôi đã gửi cái lệnh in chết tiệt đó. Coi như xong đời trai. Tôi còn chưa trả hết nợ con card đồ họa mới mua.”
Lập luận sắc bén như dao của chị Linh và viễn cảnh tương lai mờ mịt của anh Minh đã dội một gáo nước lạnh vào ngọn lửa lý tưởng của Nam. Cậu xìu mặt xuống. Vậy là sao? Họ đã liều mạng để có được sự thật, để rồi giờ đây phải ngậm đắng nuốt cay nhìn nó mà không làm gì được? Công lý ở đâu?
Họ rơi vào im lặng. Bằng chứng thì đây, nhưng tay chân lại như bị trói. Công khai đối đầu là tự sát. Nhưng im lặng cho qua thì ấm ức không chịu nổi.
“Giá như…” Chị Linh thở dài, giọng đầy tiếc nuối. “Giá như có cách nào đó khiến bả tự động khai ra, hoặc ít nhất là lẳng lặng đền cho mình một hộp xôi khác mà không cần làm ầm ĩ lên. Tôi cũng đâu có muốn đuổi việc ai, tôi chỉ muốn lại hộp xôi của tôi thôi mà.”
Câu nói than thở của chị Linh bỗng làm một ý tưởng lóe lên trong đầu Nam. Cậu ngẩng phắt dậy, đôi mắt sáng trở lại nhưng không phải bằng ánh sáng của công lý hình sự, mà là ánh sáng của sự “lươn lẹo” dân sự. Đúng rồi! Vấn đề ở đây không phải là trừng phạt, mà là “khắc phục hậu quả” và “răn đe”.
“Em có một ý này!” Nam nói, giọng đầy phấn khích. “Chúng ta không cần công khai vạch mặt cô ấy. Chúng ta chỉ cần cho cô ấy biết một điều thôi.” Cậu dừng lại, tạo vẻ bí hiểm. “Chúng ta chỉ cần cho cô ấy biết rằng: chúng ta biết, cô ấy biết chúng ta biết.”
Chị Linh và anh Minh ngơ ngác nhìn nhau, cố gắng tiêu hóa câu nói hack não của Nam.
Nam giải thích rành rọt: “Chúng ta sẽ không đưa bằng chứng này cho bất kỳ ai khác. Chúng ta sẽ sử dụng nó để thực hiện một cuộc chiến tranh tâm lý. Chúng ta sẽ tung ra những gợi ý ẩn danh, những manh mối vu vơ, chỉ nhắm trực tiếp vào cô Mai. Chúng ta sẽ khiến cô ấy cảm thấy bất an, lo lắng, cảm thấy như đang bị theo dõi bởi một bóng ma đòi xôi. Sớm muộn gì, để chấm dứt sự tra tấn tinh thần này, cô ấy sẽ phải tự mình hành động.”
Khuôn mặt của chị Linh và anh Minh từ từ giãn ra, chuyển từ khó hiểu sang thán phục. Kế hoạch này… quá thâm! Nó không để lại dấu vết, không có bằng chứng chống lại họ, mà lại đánh thẳng vào điểm yếu của một người luôn muốn mọi thứ trong tầm kiểm soát như cô Mai.
“Tuyệt vời!” Anh Minh vỗ đùi. “Một cuộc tấn công DDoS vào tâm trí của mục tiêu!”
“Nói rõ hơn xem nào, thám tử,” chị Linh nhếch mép cười, một nụ cười đầy ẩn ý.
Nam bắt đầu vạch ra kế hoạch tác chiến mới, mang tên: Chiến dịch “Hồn Ma Đòi Xôi”.
Giai đoạn 1: Lời cảnh cáo ẩn danh. Anh Minh sẽ sử dụng một máy tính công cộng ở sảnh, dùng font chữ kỳ quặc nhất có thể để in ra một dòng chữ duy nhất: “XÔI GÀ RẤT NGON, ĐÚNG KHÔNG? NHƯNG ĂN ĐỒ CỦA NGƯỜI KHÁC THÌ KHÔNG NGON ĐÂU.” Sau đó, chị Linh, trong lúc giả vờ đi ngang qua, sẽ khéo léo đặt tờ giấy đó lên bàn của cô Mai khi cô ấy không để ý.
Giai đoạn 2: Gợi ý bằng hình ảnh. Nam sẽ dùng kỹ năng Photoshop non nớt của mình để chỉnh sửa bức ảnh cậu đã chụp. Cậu sẽ crop lại, làm cho nó thật mờ và nhiễu, chỉ đủ để nhận ra lờ mờ hình dáng một chiếc hộp trắng bên trong một cái túi đen. Sau đó, cậu sẽ in tấm ảnh đó ra và dán lên cửa tủ lạnh – chính tại “hiện trường vụ án”.
Giai đoạn 3: Đòn tấn công âm thanh. Đây là sở trường của anh Minh. Anh sẽ tìm một file âm thanh tiếng rao của một gánh hàng rong: “Ai xôi gà, xôi gà nóng hổi đâyyyy!”. Sau đó, bằng một thủ thuật nhỏ, anh sẽ truy cập vào máy tính của cô Mai từ xa và cài đặt file âm thanh đó làm… nhạc chuông khởi động máy. Sáng mai, khi cô Mai bật máy tính lên, thay vì giai điệu Windows quen thuộc, cô sẽ được chào đón bằng tiếng rao đòi nợ đầy ám ảnh.
“Trời đất ơi,” Chị Linh thốt lên sau khi nghe xong, không giấu nổi sự ngưỡng mộ. “Cậu đúng là có tố chất làm việc ở phòng Marketing của chị đó Nam. Kế hoạch này quá đỉnh!” Chị quay sang cười khoái trá. “Chơi kiểu này mới đúng chất ‘đấu đá văn phòng’. Không cần vũ lực, chỉ cần mưu mẹo và sự thâm độc.”
Anh Minh gật gù, vẻ mặt đầy tâm đắc. “Để đó cho tôi. Tôi sẽ tìm một giọng rao ai oán nhất có thể.”
Cả ba nhìn nhau, một sự đồng thuận ngầm được thiết lập. Biệt đội “Chim Sẻ Đi Nắng” tạm thời giải tán, nhường chỗ cho biệt đội “Hồn Ma Đòi Xôi”. Mục tiêu của họ đã thay đổi. Không còn là công lý cao cả, mà là một cuộc khủng bố tinh thần nho nhỏ, một trò đùa dai đầy thâm thúy.
Cuộc chiến đã bước sang một trang mới, âm thầm và nguy hiểm hơn.