hồ tuyệt mệnh 1

Chương 2: Xác trong sương sớm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng gà gáy từ xa vọng lại, kéo Linh ra khỏi giấc ngủ chập chờn. Cô choàng tỉnh, đầu vẫn ong ong như vừa trải qua một cơn ác mộng. Trên bàn, cuốn sổ ghi chép tối qua vẫn mở ra ở trang đầu, nét mực đã loang lổ như bị nước làm nhòe. Cô chạm tay vào – lạnh buốt.

Ngoài cửa sổ, sương dày đặc đến mức không thấy nổi bờ giậu. Một mùi tanh ngai ngái thoảng qua – lạ lẫm, ẩm ướt, như mùi bùn hồ lẫn máu.

Tiếng gọi vọng từ xa:

“Cô Linh ơi! Cô Linh dậy chưa, dưới hồ có chuyện rồi!”

Cô vùng dậy, vội khoác áo khoác, chạy ra ngoài. Sương mù phủ kín lối đi, trắng xóa. Bước chân lún sâu trong lớp bùn mềm. Khi đến gần bờ hồ, cô thấy một nhóm người tụ tập, ai nấy mặt mày tái nhợt, ánh mắt thất thần. Giữa đám đông là ông Hòa – trưởng làng, bên cạnh ông là một người đàn ông mặc áo công an huyện, vẻ mặt nghiêm nghị.

Mặt hồ mờ mịt, hơi nước bay lên thành từng dải. Giữa những gợn sóng lăn tăn, một vật trắng đang lập lờ trôi nổi. Khi được kéo lên bờ, Linh nhận ra đó là thi thể của một người phụ nữ – quần áo rách bươm, tóc dài phủ kín mặt, da dẻ tái xanh như sáp, đôi mắt mở trừng trừng hướng về phía hồ.

Không khí đông cứng. Ai nấy lùi lại. Một bà cụ già trong làng run giọng khấn:

“Lại thêm một người nữa... hồ lại đòi rồi.”

Linh đứng im, tim đập thình thịch. Cô cố giữ bình tĩnh, giơ máy ảnh lên, nhưng ngón tay run rẩy. Cô chưa bao giờ thấy cái chết gần đến thế – và càng rợn hơn khi nhận ra bàn tay người phụ nữ ấy nắm chặt một mảnh vải trắng, hệt như mảnh vải trên gậy của ông Cẩm.

Người công an quay sang nói nhỏ với ông Hòa:

“Có lẽ nạn nhân tử vong từ rạng sáng. Không thấy dấu vết giằng co, chỉ có vết hằn quanh cổ. Giống như tự siết hoặc bị kéo xuống nước.”

Linh chen vào hỏi:

“Nạn nhân là ai vậy ạ?”

Ông Hòa thở dài:

“Cô Phạm Thúy Vân – người ở cuối làng, sống một mình. Cô ấy vừa tới thắp hương cho ông Cẩm hôm qua, nói là ‘muốn tạ lỗi’. Ai ngờ sáng nay lại...”

Linh khẽ rùng mình. “Tạ lỗi”? Với ai? Với ông Cẩm ư?

Cô ghi nhanh vào sổ. Trong lúc đó, ánh mắt cô chợt dừng lại ở bàn chân người chết – giữa các ngón có dính vài sợi rêu hồ, xen lẫn với... một mảnh vải đỏ nhỏ, như bị xé ra từ áo ai đó.

Công an huyện – trung úy Trần Duy Khải, nhìn thấy Linh cầm sổ liền bước tới:

“Cô là phóng viên phải không? Đừng chụp gì thêm, đây là hiện trường điều tra.”

Giọng anh cứng rắn nhưng không gay gắt. Linh khẽ gật đầu, giới thiệu:

“Tôi là Linh, tòa soạn Phố Mới. Tôi chỉ ghi chép thôi.”

“Vụ này không phải chuyện dân gian đâu, cô đừng để dân làng sợ thêm.” – Khải nói, ánh mắt dừng lại ở mặt hồ. – “Nhưng thật lạ, nước hôm nay có màu lạ lắm.”

Linh nhìn theo. Mặt hồ dường như đang chuyển sắc – xanh đen pha đỏ nhạt, như thể máu loãng đang tan ra trong nước. Nhưng chỉ trong vài giây, sắc đỏ ấy tan biến, trả lại màu xám tro u buồn thường thấy.

Thi thể được đưa về trạm y tế xã để khám nghiệm. Linh theo cùng, ghi lại từng chi tiết. Căn phòng nhỏ, ánh đèn neon nhợt nhạt. Khí lạnh khiến không ai dám thở mạnh.

Bác sĩ pháp y, một người đàn ông trung niên, đeo kính dày, khẽ nói:

“Không có dấu hiệu vật lý của tấn công. Nạn nhân chết do ngạt nước, nhưng...”

Ông dừng lại, cau mày.

“...kỳ lạ là phổi không có nhiều nước. Cổ có vết bầm tròn – như bị bóp, nhưng không có dấu tay. Và trên da có những đường sẹo cũ, lặp lại hình dạng giống hệt vòng dây thừng.”

Khải hỏi:

“Ông nói là giống hệt sợi dây?”

“Đúng. Nhưng không có sợi dây nào ở hiện trường cả.”

Không khí đặc quánh. Linh cảm thấy sống lưng lạnh dần. Cô lặng lẽ nhìn xuống bàn tay người chết. Ngón trỏ vẫn nắm chặt mảnh vải trắng. Cô khẽ mở ra – bên trong là một mảnh giấy nhỏ, chữ viết run rẩy:

“Đêm mai... hồ sẽ gọi tiếp một người.”

Cả phòng im bặt. Bác sĩ lùi lại, ánh mắt hoang mang. Khải cầm tờ giấy, giọng trầm xuống:

“Ai viết cái này?”

Không ai biết. Chữ viết xiêu vẹo, mực nhòe, nhưng Linh nhận ra nét chữ này... rất giống nét chữ trong sổ tay của anh trai cô, người từng mất tích ở đây 5 năm trước.

Buổi chiều, sương vẫn dày đặc. Linh quay lại hồ Tuyệt Mệnh một mình. Cô ngồi trên bờ, nhìn những gợn sóng lăn tăn. Từ xa, tiếng chuông nhà thờ cũ trong làng vang lên từng hồi, âm u và méo mó.

Cô mở laptop, phóng to bức ảnh mình chụp hôm qua. Ở góc trái tấm ảnh, ngoài khuôn mặt trắng bệch phản chiếu, cô còn nhận ra một bóng dáng mờ mịt đứng sau mình – mặc áo dài trắng, tóc ướt sũng, đầu hơi nghiêng. Không phải người cô từng thấy ở làng. Không thể là ai khác...

Cô vội gập máy, ngẩng lên nhìn quanh. Không có ai. Chỉ có một làn khói trắng đang từ từ bay lên giữa hồ, xoắn lại thành hình xoáy. Mặt nước rung động nhẹ – rồi một tiếng “tõm” vang lên.

“Anh... có phải anh không?” – Linh khẽ thì thầm, bàn tay run run đặt lên ngực.

Bỗng có tiếng bước chân phía sau.

Khải xuất hiện, tay cầm cuốn sổ cũ.

“Tôi tìm thấy cái này trong chòi của ông Cẩm. Có thể cô muốn xem.”

Cuốn sổ đã ố vàng, bìa da rạn nứt, dòng đầu tiên viết:

“Nhật ký giữ hồ – Lý Văn Cẩm.”

Linh run tay mở ra. Trang đầu tiên ghi ngày tháng năm 1995:

“Đêm nay, hồ gọi ba đứa nhỏ. Tôi nghe thấy tiếng khóc trong sương. Có ai đó nói rằng ‘phải giữ lời hứa’.”

Trang cuối cùng, viết dở:

“Nếu tôi cũng bị gọi, xin hãy nói với người đến sau... đừng tin vào mặt nước yên lặng.”

Linh ngẩng lên, nhìn ra hồ. Mặt nước vẫn phẳng như gương. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô thấy một bàn tay trắng nhỏ trồi lên, nắm lấy mặt nước rồi biến mất.

Khải chưa kịp nói gì thì tiếng chuông nhà thờ lại vang lên – nhưng lần này là ba hồi ngắn, hai hồi dài, đúng kiểu chuông báo tang trong làng.

Ông Hòa từ xa chạy đến, thở hổn hển:

“Lại có người mất rồi... là cô Mai, người bạn thân của Vân. Cô ấy... vừa nhảy xuống hồ.”

Gió thổi mạnh, sương cuộn lên, làm mặt hồ gợn sóng dữ dội. Linh sững sờ. Cô nhìn xuống cuốn nhật ký trong tay – trang cuối cùng tự động lật mở, lộ ra một dòng chữ mới toanh, mực còn ướt:

“Ba mươi năm... chưa đủ sao?”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×