Hồ Tuyệt Mệnh

Chương 2: Chương 2


trước sau

“Oàng…” một tiếng sấm rền vang khiến hai cô gái đangngồi trên ghế trong nhà gần như đứng bật dậy. Họ vừa đọc xong bản thảo về câuchuyện Phượng Trung Long và Văn Oanh, về người áo tơi buông cần câu suông, vềxác chết nổi lên mặt nước… cả hai chưa kịp hoàn hồn thì ngoài kia gió mưa dồndập kéo đến.

Cô gái để tóc dài là Thẩm Dung Dung, vừa tốt nghiệptrung cấp y, khoảng một tháng nữa mới đi làm. Được người quen giới thiệu, côđến nhà này chăm sóc một bệnh nhân quanh năm nằm liệt giường. Hôm nay chủ nhàđi vắng, Dung Dung thuyết phục cô bạn thân Tiền Tinh đến chơi cho vui. Bệnhnhân đã ngủ, hai cô bạn rỗi quá đâm chán, lại nhìn thấy tập bản thảo này trênbàn sách của chủ nhân.

Tiền Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ vừa đúng lúc có tiachớp lóe sáng, cô nói: “Kia là đảo Hồ Tâm phải không?”

Thẩm Dung Dung bước đến bên giường, bệnh nhân đang ngủsay. Cô quay lại nói “Phải! Có nhìn thấy à? Ban ngày nếu trời không mưa thì bầutrời xanh lơ, nước hồ xanh lục, cảnh rất đẹp. Tuy đây chỉ là nhà ở thôn quênhưng mai kia sẽ được mở mang như khu đông của hồ, sẽ xây biệt thự hoặc khunghỉ dưỡng”

Tiền Tinh nhìn các bức tường gạch xi măng lở lói dườngnhư đã có thể sập bất cứ lúc nào, rồi ngồi xuống lẩm bẩm “Nhà quê…” Chợt nảy ramột ý, cô mở trang đầu tập bản thảo, đọc lướt đến câu “thấy mấy gian nhà lá mặttiền hướng ra phía hồ” bèn đứng bật dậy nhìn ra ngoài cửa sổ rồi quay lại nóivới Thẩm Dung Dung “Tớ chợt nghĩ, trời ạ, liệu có phải…”

Thẩm Dung Dung lấy làm lạ, cũng nhìn ra cửa sổ rồichợt hiểu “Ý cậu nói là ngôi nhà chúng ta ở đây… chính là căn nhà lá mà tiểuthuyết đã viết?”

“Là căn nhà lá mà Phượng Trung Long và Văn Oanh đã ở!”

Thẩm Dung Dung hoảng hồn nhưng đã trấn tĩnh lại ngay:“thôi nào, đừng nên tự hù dọa mình. Đó chỉ là tiểu thuyết mà thôi. Khi viếtsách, họ miêu tả khung cảnh nơi mình ở đưa vào cho đỡ mất công nghĩ ngợi, cứnhìn ra ngoài mà tả cảnh là xong. Tớ cho rằng tác giả hơi lười. Chả trách đếngiờ vẫn chưa thành danh.” Dung Dung hiểu rõ điều kiện kinh tế của nhà chủ.

“Ý cậu là, truyền thuyết về người mặc áo tơi ấy, chỉlà do tác giả này bịa ra?”

“Truyền thuyết đều là bịa đặt cả, nên mới gọi làtruyền thuyết. Chứ không bịa thì đã gọi là lịch sử.” Dung Dung đáp. “Tớ quả cónghe bà nội kể về câu chuyện này. Chắc những ai ở gần hồ Chiêu Dương đều nghenói đến. Nhưng từ bé tớ đã bơi lội, đi thuyền trên hồ Chiêu Dương mà chưa từngnhìn thấy ai mặc áo tơi ngồi câu cá bao giờ.”

Bất giác cả hai đều đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nhưmuốn khẳng định rằng truyền thuyết về người mặc áo tơi chỉ là một chuyện vớvẩn. Nào ngờ hành động ấy lại trở thành mối ân hận lớn nhất đời họ.

Vì đúng lúc họ nhìn ra thì một ánh chớp lóe sáng mặthồ, soi rõ một con thuyền nhỏ.

Cùng người mặc áo tơi trên thuyền.

Tim hai cô như bị tử thần bóp chặt, mỗi nhịp đập đềudữ dội kinh khủng làm sao. Một, hai, ba, bốn, năm.

Trên thuyền có cả thảy năm người mặc áo tơi!

Mưa rơi trên mái nhà lợp bằng giấy dầu, kêu rào ràonhư rắc đá sỏi. Gió rú rít từng hồi qua khe cửa sổ cánh vênh. Nhưng bên trongcăn nhà lại im ắng lạ thường.

Lặng đi đến vài phút, Tiền Tinh mới nói: “Cậu cũngnhìn thấy ư?”

Câu hỏi của cô dường như trùng với khóe miệng của ThẩmDung Dung bật ra: “Cậu có nhìn thấy không?”

Rồi cả hai gần như đồng thanh: “Cậu nhìn thấy mấyngười?”

Cả hai cùng giơ bàn tay đang run run xòe đủ năm ngón.

“Chẳng lẽ… sẽ có năm người phải chết?”

Trong nhà chỉ có ánh đèn lù mù, không còn chớp lóenữa, không gian ngoài kia trở về tối đen. Hai cô gái không dám mở cửa sổ, chỉtiến lại áp sát ô kính nhìn ra. Mặt hồ mịt mù, hệt như thế giới hỗn độn trướcthời Bàn Cổ.

Thẩm Dung Dung nói: “Chắc là tại bọn mình vừa đọc câuchuyện kia nên bị ám ảnh, sinh ra ảo giác mà thôi” Cô tự tin vào chút kiến thứccơ bản về bệnh lý thần kinh mới học được ở trường y tá nên tìm ra cách giảithích này.

“Nhưng cả hai ta đồng thời có ảo giác và đồng thờinhìn thấy năm người trên thuyền à?” Tiền Tinh lắc đầu rồi bước tới định mở cửara vào để nhìn thêm xem thực chất là gì.

Nhưng mới đi được vài bước thì một tiếng sấm vang rền,đèn trong nhà vụt tắt.

“Khu này toàn thiết bị cũ rich, hễ gió mưa là cắtđiện” Thẩm Dung Dung nói trong bóng tối “Cho nên nhà họ hay dự trữ nến. Cậu chờmột lát nhé…”

Tiếng diêm bật lẹt xẹt, rồi ánh sáng lóe lên. ThẩmDung Dung giả vờ trịnh trọng nói: “tôi mang ánh sáng đến cho thế giới, khi phátminh của Ê-đi-sơn không được việc nữa…”

Tiền Tinh bật cười nhìn ánh lửa nến đang sáng lên.

Nhưng tiếng cười bỗng ngưng bặt lại, lập tức biếnthành tiếng kêu hãi hùng. Ánh lửa nến bập bùng soi lên một bóng người không rõmặt đang lặng lẽ đứng sau lưng Thẩm Dung Dung.

Mái tóc dài che kín mặt người ấy.

Thẩm Dung Dung ngớ ra trước tiếng kêu của Tiền Tinh,giác quan thứ sáu khiến cô từ từ quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt khuấttrong mái tóc đen dài. Cô há miệng định kêu lên thì một đôi tay khẳng khiu đãbóp nghiến lấy cổ cô.

******

Bãi lau sậy rậm rạp duy nhất ở hồ Chiêu Dương nằm ởgóc tây nam của hồ, ba mùa xuân hạ thu đều có chim, cò bay đậu, đó cũng lànhững ngày vui sướng nhất của các tay đánh cá nghiệp dư.

Sớm tinh mơ, Hà Đại Duy đã chèo thuyền ra hồ, cậu contrai mắt còn ngái ngủ là Hà Hoan ngồi ở đuôi thuyền. Cậu mới 12 tuổi, học lớp6, trông tiu nghỉu ra mặt. Cậu nghĩ bụng, ngồi thuyền con đi câu cá là việc củaKhương thái công thời viễn cổ, là cách thư giãn của những cán bộ về hưu tầmtuổi na ná Khương thái công. Nếu phải đi câu thật, thì cậu thà câu trên máytính hoặc trên PS2 còn hơn. Nhưng đây là bố mình, ông ấy mê câu cá đến nỗi muacả thuyền để đi câu. Không có tiền mua thuyền máy sang trọng, ông ấy mua conthuyền bé tẹo này, “không số”, dài chưa đến ba mét, vật liệu thì chắp vá. Giờchỉ thêm cái máy cát sét của thế kỷ trước (mà cậu thấy nhà ông nội vẫn tàngtrữ) treo ở mũi thuyền, bật băng “Chúng ta khua mái chèo, thuyền nhỏ xé tansóng nước…”* là đủ bộ!

* Trích lờibài Chúng ta khua mái chèo, nhạc phim Đóa hoa của Tổ quốc, bộ phim thiếu nhiđầu tiên của Trung Quốc, sản xuất năm 1955.

“Sao con cứ ngồi nghệt ra? Chèo thuyền giúp bố đi, đểbố mắc mồi giun vào lưỡi câu” Hà Đại Duy biết cậu con trai không hào hứng gìnhưng vẫn cố gượng đi cùng. Thằng bé ngồi nhà nhiều quá, nên để nó gần gũi hơnvới thiên nhiên.

Hà Hoan chèo thuyền, đành vậy. Bố đang xử lý đám giundính nhớt, cậu nghĩ mà ghê cổ. Cậu quyết nhìn sang chỗ khác, chứ không xem cáikhoa biểu diễn dân gian rất nguyên thủy của bố.

Cậu vừa quay nhìn, thì nhận ra đó là một quyết địnhsai lầm.

Cậu hét lên kinh hãi: “Bố ơi nhìn xem cái đám trăngtrắng kia là cái gì?”

Hà Đại Duy nghểnh cổ nhìn. Trên mặt hồ phía xa có mộtđám trắng xóa đứng yên gần đám lau sậy.

“Lạ nhỉ? Ta chèo đến xem sao?”

“Xem làm gì?”

“Cứ đến xem sao” Hà Đại Duy vẫn khăng khăng.

Quyết định quá sai lầm của ông bố. Thuyền áp lại gần.

Cậu lại hét lên kinh hãi, rồi sợ quá khóc thét lên.Chẳng phải cậu ta non nớt hoặc chưa nhìn thấy máu me chết chóc bao giờ; cậutừng lén chơi nhiều game chém giết sa trường hoặc tiêu diệt yêu quái, nhưng vẫnkhông giúp cậu có đủ can đảm đối mặt với cảnh tượng trước mắt.

Xác một phụ nữ lõa thể, đã bị ngâm nước trương phềnhtrắng nhợt lẫn xám ngoét.

Chục hôm sau, cái xác thứ hai bị nước xô vào bờ hồ, làxác một nam giới.

Vài ngày sau đó, lần lượt có thêm ba xác nam giới đượcphát hiện ở lòng hồ và ven hồ Chiêu Dương. Đây trở thành một trong các vụ thảmán lớn nhất năm đó tại thành phố Giang Kinh và vùng phụ cận.

Đến nay vụ án vẫn còn bỏ ngỏ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!