Chương 1
Tóc dài, váyngắn, mắt oán hờn
Na Lan chưa từng trễ giờ, chuyến tàu thủy sang sôngtiếp theo xuất phát lúc 9:25, trước đó mười phút cô đã đến bến phà mua vé xongxuôi.
Nhưng vấn đề là tàu lại trễ giờ.
Điều này Na Lan cũng đã quen, nên đối với bất cứ cuộchẹn nào cô cũng luôn là người đến sớm hoặc đến đúng giờ. Thói quen này đã có từnhỏ. Đối với tôi hoặc bạn, sau khi bị chưng hửng chờ suông, thì thói quen đúnggiờ của chúng ta chắc sẽ bị biến dạng, ta sẽ “không thật thà như thế nữa”.Nhưng Na Lan là cô gái rất khó bị “biến dạng” như vậy. Khoa tâm lý trường đạihọc Giang Kinh vốn nổi tiếng là lắm người đẹp, một cô gái tầm cỡ như Na Lan –nói theo kiểu của các chàng trai hay chớt nhả- cô sẽ sớm bị xã hội “biến dạng”để mà sớm làm vợ, hoặc chí ít cũng là “bồ nhí” của ai đó. Nhưng cô vẫn độcthân, mải miết thi cử, nghiên cứu, khảo sát (tư vấn tâm lý).
Na Lan nhìn về phía đảo Hồ Tâm. Một vùng xanh mơn mởndưới ánh nắng rực rỡ, chắc đảo đã được phủ kín cây xanh. Cô ước lượng khoảngcách từ đây đến đảo chỉ 3km là cùng, nếu đeo chân nhái thì có thể bơi sang đóngon lành. Từ năm lên bảy tuổi Na Lan đã được người cha sát sao hướng dẫn tậpbơi bất kể mùa hè mùa đông. Sau đó, cô trở thành thành viên đội bơi trường thểdục thể thao thiếu niên, hiện tại cô đang là đội trưởng đội bơi của đại họcGiang Kinh.
Sắp đến ngày giỗ cha lần thứ năm mà hung thủ vẫn đứngngoài vòng pháp luật. Hương hồn của cha giờ đang ở đâu?
Nghĩ đến người cha, cô cố gắng hít thở thật sâu. Giờkhông phải lúc bùi ngùi thương cảm.
Con tàu đã bắt đầu rời đảo Hồ Tâm chạy sang bên này.Nó chạy vội vã, hình như biết lỗi vì sang trễ giờ và muốn bù lại thời gian đãphí phạm.
Trong lúc chờ đợi, Na Lan điểm lại một lượt nhiệm vụngày hôm nay: gặp rồi sẽ nói gì, nếu không kết quả thì sao, thế nào được coi làcó hiệu quả, nếu không có thu hoạch gì thì trở về sẽ báo cáo ra sao…
Nhưng dù sao đối tượng hôm nay cô trò chuyện cũngkhông phải một tội phạm hình sự nguy hiểm.
Ba tháng vừa qua ngày nào Na Lan cũng đi xe buýt đếntrại giam phường Giang Thành để phỏng vấn tội phạm hình sự, thực hiện khóa luậntốt nghiệp theo chỉ bảo của thầy giáo hướng dẫn. Cô cho rằng đó là một đề tàibình thường và có ý nghĩa vừa phải, nhưng lại “được” tập san nội bộ nhà trườngthổi phồng thành “một luận văn tốt nghiệp đầy tham vọng của khoa tâm lý”. Thôngqua thống kê phân tích môi trường trưởng thành, tình trạng tâm lý và động cơgây án, cô muốn tìm ra quy luật tâm lý của các tội phạm hình sự. Khi nói chuyệnvới họ, dẫu có cảnh sát đứng bên hỗ trợ, Na Lan cũng chưa bao giờ thấy thânthiện thoải mái. Cô đã phải chịu đựng rất nhiều sự công kích ác độc, lạnh nhạtkhinh thường và chớt nhả trắng trợn của họ.
Cho nên, khi kỳ nghỉ hè vừa đến, cô bèn tạm biệt cuộcsống “tự hủy diệt” ấy, lựa cơ hội tìm kiếm một công việc nhàn nhã lành mạnh hơnmột chút.
Những điều này đều là tổng kết của Đào Tử.
Đào Tử và Na Lan là hai nữ hoàng sắc đẹp của khoa Tâmlý đại học Giang Kinh. Các giáo sư cao tuổi nhớ lại rằng, hồi xưa khoa Tâm lýđã từng cùng lúc xuất hiện hai cô bạn thân tài sắc vẹn toàn, ấy là 25 năm vềtrước. Hai nữ nhân vật trong thế kỷ trước, giờ đây một người đang là Thứ trưởngBộ ngoại giao, người kia là Tổng Giám đốc chuỗi Trung tâm phục hồi sức khỏe bênMỹ, “đẳng cấp” triệu đô.
Tàu đã cập bờ, cửa mở toang. Khách xuống tàu vội vàng,khách lên tàu cũng vội chẳng kém. Không kể Na Lan, xem chừng những người kiađều là nội trợ hoặc người giúp việc, họ đi chợ sớm mua sắm, tay xách làn to túinhỏ, muốn trở về đảo Hồ Tâm mát mẻ trước giờ cao điểm mặt trời ra oai nắng gắt.
Ông chủ tàu trạc ngoài 40 tuổi, đầu nhẵn thin, chẳngrõ do hói đầu hay cắt trọc, mắt đeo kính râm to đùng che gần hết nửa khuôn mặt.Kể cũng phải. Suốt ngày lái tàu dưới nắng chói chang mà không đeo kính thì mớilà lạ! Ông ta thấp người nhưng rất vạm vỡ, đùi to tướng như hai cây cột, láitàu rất êm, hành khách không hề thấy tròng trành. Ông ta hầu như quen khắp lượthành khách, trò chuyện rất cởi mở tự nhiên. Nhìn thấy Na Lan, ông ta cười nói:“Tôi đánh liều đoán thử nhé, cô sang gặp Tần Hoài, đúng không?”
Na Lan tươi cười đáp lại: “tàu của ông có gươngkhông?”
Ông ta ngớ ra. Cô nói tiếp: “Lúc sớm ra khỏi nhà tôiđã soi gương, chẳng thấy mẩu giấy nào dán vào tôi viết rằng tôi đi gặp ai, saoông lại đoán thế?”
Vài hành khách dỏng tai lắng nghe, rồi bật cười. Ôngchủ tàu nói: “Đoán thì khó gì? Một cô gái xinh đẹp, đóng bộ nghiêm chỉnh, lạiđi một mình… Tôi dám chắc là sang tìm Tần Hoài”
“Chắc cô hâm mộ nên mới sang gặp?”
“Hoặc là bạn gái, ai mà biết được? đó là chuyện riêngtư của người ta”
Ông ta lại nhìn Na Lan một lượt: “À, chắc cô là…”
Na Lan nghĩ bụng, đây là chuyện riêng của tôi, nhưngngoài miệng lại cười: “Tôi có việc công”
“Việc công à?”
“Về chuyện viết sách” là việc công hay tư, Na Lanchẳng muốn nói thêm nữa.
Ông ta vỗ lên cái đầu nhẵn thin của mình: “Ôi, tôi rõthật là… Anh ta chuyên viết văn, thì công việc chính là nói về bản thảo. Cô lànhà xuất bản nào thế?”
“Tôi chỉ là nhân viên nhà xuất bản. Họ cử sang để… làmtrợ lý cho anh ta.” Nhưng cô biết ngay mình đã nói hớ, không thể rút lại lời đãbuột miệng, chỉ mong tiếng còi tàu thủy đủ để làm nhiễu “ra-đa” của mấy ngườikhách đi tàu.
Nhưng “máy bắt sóng vệ tinh” của họ chống nhiễu rấttốt, ai cũng tủm tỉm tỏ ra mình đã thừa hiểu cả, các tờ báo lá cải hay loan tinnên họ đều biết “trợ lý” nghĩa là gì.
Có lẽ đeo thêm chân nhái mà bơi sang đảo Hồ Tâm cũnglà một ý không tồi.
Rốt cuộc cũng đã sang đến nơi. Con tàu chầm chậm chạynửa vòng quanh đảo Hồ Tâm, mé bên kia không có đá ghềnh thì mới có thể cập bờ.
Trong số vài người lèo tèo đang chờ tàu, có một cô gáitóc dài, mặc váy ngắn là trông bắt mắt hơn cả.
Ông chủ tàu cố ý nói cho Na Lan nghe thì phải: “Kìa,có một người” Là ai? Là người sang đây “có chuyện riêng” với Tần Hoài!
Cô gái ấy đeo kính râm. Không hiểu tại sao Na Lan cócảm giác sau cặp kính râm ấy đôi mắt cô ta đã “tia” vào mình từ rất xa. Cô thậmchí cảm thấy đôi mắt ấy đỏ dòng dọc, đuôi mắt ươn ướt, ánh mắt oán hờn.
Nhưng chỉ là cảm giác, rất vô căn cứ.
Hành khách lần lượt xuống tàu, Na Lan đi sau cùng. Ánhmắt cô gái kia bám sát khi cô cảm ơn ông chủ tàu, khi cô bước lên bậc thềm, khicô khẽ vuốt tóc mai, khi cô và cô ta đi ngược chiều nhau trong giây lát, dõitheo khi cô bước ra cửa rào chắn bến tàu.
Vào cái giây lát ấy, Na Lan ngửi thấy mùi nước hoa oảihương.
Mọi cử chỉ của Na Lan đều lọt vào tầm mắt một người.
Xem ra, Na Lan xinh đẹp vừa xuống tàu kia đúng là một“người mới” đáng để bao kẻ khao khát. Tuy đã sớm đoán biết người mới này rấtlộng lẫy, nhưng người ấy vẫn phải kinh ngạc trước vẻ diễm lệ sáng ngời của NaLan với làn da trắng ngần, trang phục đẹp mà không lòe loẹt, điềm đạm nhưngtoát ra nét đoan trang đầy sức sống. Chỉ trên trời mới có mỹ nhân như thế này.
Nghĩ đến đây, người ấy thấy tiếc cho Na Lan. Một ngườiđẹp nhường này mà lại sắp trở thành vật hy sinh.
Ánh mắt người ấy có nét xót thương, ham muốn, hứngkhởi và cả thất vọng nữa. Nhưng một bóng người đã chắn mất tầm nhìn.
“Cô là Na Lan phải không?” bên ngoài bến tàu, mộtgiọng nói vang lên, một bàn tay to đầy nhiệt tình chìa ra. Đó là một thanh niênrất điển trai, mạnh mẽ.
“Vâng, anh là…” thoạt nhìn Na Lan ngỡ là chính TầnHoài đón cô, nhưng cô lập tức nhận ra anh chàng này không giống ảnh Tần Hoàivẫn đăng trên các báo. Chẳng khác gì ảnh của các nhà văn mà báo chí vẫn đăng,Tần Hoài trong ảnh cũng cố tỏ ra thâm trầm, tư lự. Còn anh chàng này thì kháchẳn, đôi mắt to, cặp lông mày rậm, hàm răng trắng bóng, trông rất sáng sủa.
“Tôi là Phương Văn Đông, anh Tần Hoài nhờ tôi rađón cô.”
Na Lan nhớ ra các bước cô đã chuẩn bị cho công việcnày, biết rằng Phương Văn Đông cũng là văn sĩ hay viết tiểu thuyết kinh dị, bắtđầu hành nghề gần như cùng lúc với Tần Hoài nhưng thành công của anh còn thuaxa. Hai người là bạn chí thân, thường cùng xuất hiện trong các buổi tọa đàm,các dịp bán sách ký tặng độc giả và các diễn đàn ở trường học.
Na Lan gật đầu mỉm cười: “Ngưỡng mộ anh đã lâu”
“Không dám. Tôi không phải chịu nhiều áp lực vì luôncó nhà xuất bản đặt viết như Tần Hoài, nên thường làm chân sai vặt cho anh ấy.Tôi sắp thành lái xe riêng cho Tần Hoài cũng nên. Nhưng chúng tôi là bạn thân,anh ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều.” Phương Văn Đông dẫn Na Lan đến chỗ chiếc xeBMW đang đỗ ngoài bến tàu.
Tiếng còi tàu bỗng rền vang, dường như nhắc nhở NaLan: ánh mắt sắc như dao cạo vẫn bám theo cô đến chỗ ô tô đỗ.
Cô từ từ quay người lại, vì thấy sau gáy đau nhói nhưbị mũi dao chích.
Con tàu đã rời bến nhưng ánh mắt ấy vẫn còn. Cô gáitóc dài váy ngắn đang đứng nơi đuôi con tàu, mặt hướng về đảo Hồ Tâm. Cô vẫnnhìn xoáy vào Na Lan.
Cô không thấy đôi mắt sau cặp kính râm nhưng cô cảmnhận được hình như ánh mắt ấy chất đầy oán hờn.
Cô ta là ai?
Na Lan quay người, vẻ ngập ngừng. Phương Văn Đông hiểura ngay, anh định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Na Lan cũng không hỏi anh nửalời.
Phương Văn Đông mở cửa mời cô lên xe, tỏ ra rất đànông, rất chuyên nghiệp. Na Lan cảm ơn. Rồi đóng cửa xe. Từng làn hương thơmngát phả vào cô, mùi nước hoa của phụ nữ, mùi thơm của hoa oải hương.
Chiếc xe hơi này đã chở cô gái kia đến bến tàu, bâygiờ lại đón Na Lan.
Tần Hoài nổi tiếng trong làng văn là “nhà văn sưu tậptem”, tiếng đồn không ngoa!
“Tôi biết cô đang nghĩ gì” Phương Văn Đông khởi độngxe, nhưng anh chưa vội quay xe “Cô ấy là Ninh Vũ Hân, tôi vừa chở cô ấy đến bếntàu để quay về thành phố Giang Kinh. Chắc lúc này cô đang nghĩ rằng cô ấy làmột trong số đông các bồ nhí của Tần Hoài mà dư luận vẫn đàm tiếu”
Lúc nãy là ông lái tàu thủy, bây giờ là anh lái xe,hôm nay Na Lan toàn gặp siêu thầy bói Gia Cát Lượng thì phải? Cô có nghe nóiNinh Vũ Hân là nữ văn sĩ cũng có chút tiếng tăm, hay viết tiểu thuyết tình cảmu buồn.
“Đàm tiếu hay không, chẳng liên quan gì đến tôi”
“Có chứ! Rất liên quan đấy!” Phương Văn Đông mở chiếccặp da lục tìm “Rồi cô sẽ biết ngay” Cuối cùng anh lấy ra một tờ báo đưa cho NaLan : “Cô có nhận ra người này không?”
Na Lan nhìn thấy ảnh cô gái trên trang báo, chính làNinh Vũ Hân đang trên tàu thủy trở lại Giang Kinh kia. Báo lá cải hôm qua giậttít đỏ rất bắt mắt: “Nhà văn xinh đẹp thố lộ lịch sử tình yêu trên mạng”, ở mộtgóc khác là bức ảnh Tần Hoài – chủ nhân của thuộc hạ Phương Văn Đông.
“Tôi không hiểu tại sao anh lại đưa tôi xem cái này?Tôi sang làm trợ lý sáng tác, đâu có làm trợ lý quan hệ công chúng cho anh ấy?”Na Lan cau mày, cô thấy rất phản cảm.
Phương Văn Đông vội nói: “Tôi hoàn toàn không có ý đó”Rồi anh lái xe ra khỏi bến tàu “Chẳng cần tôi nói, chắc cô cũng biết Tần Hoàibị dư luận chế nhạo về cái chuyện kia. Nhưng tôi rấ muốn làm cho mọi người hiểurằng anh ấy không phải hạng người đó. Chẳng qua là một số cô gái nghĩ lệch lạccực đoan và một số trong giới truyền thông rách việc đã tô vẽ Tần Hoài thànhmột gã ăn chơi đàng điếm…”
Đường ven núi ngoằn nghoèo, hai bên đường cây cối umtùm thấp thoáng bóng những tường gạch mái ngói. Họ đã đi qua vài chục ngôi biệtthự hoặc những khu biệt thự liền kề.
“Ninh Vũ Hân có quen Tần Hoài, họ cùng là văn sĩ ở Giang Kinh, nhưngxưa nay họ chưa từng đi quá giới hạn của tình bạn bình thường” Phương Văn Đôngđiều khiển xe rất êm “Nhưng chẳng hiểu tại sao cô ấy cứ nghĩ hai người đã làmột cặp rồi. Tối qua cô ấy lại sang đây, nói là Tần Hoài không nên chung chạrồi ruồng rẫy. Oan cho anh ấy! Phải có cả hai phía thì mới nên chuyện chứ! Chỉlà đơn phương, thì chung chạ hay ruồng rẫy cái gì? Cái tật lớn nhất của TầnHoài là dễ mềm lòng. Đêm qua anh ấy vẫn để cô ta ngủ phòng khách, sáng nay mớibảo tôi đưa ra bến tàu”
Bất chấp nhiệt độ bên ngoài trên 35 độ, Na Lan hạ cửakính xe, vì hình như Phương Văn Đông càng giải thích càng khiến không khí bêntrong xe ngột ngạt.
“Những điều này thì ảnh hưởng gì đến công việc củatôi?” cô nhã nhặn hỏi, và không mong được nghe câu trả lời có logic nào hết.
Phương Văn Đông ngớ ra, nghĩ ngợi một lát rồi nói “Côsẽ phải hàng ngày tiếp xúc với Tần Hoài nếu hiểu được bản chất của anh ấy thìtốt. Anh ấy không phải “nhà văn chơi tem” tệ hại như báo chí đã viết. Tôi biếtanh ấy đã mấy năm, tôi phát ngôn rất chuẩn.”
Xem ra Phương Văn Đông đúng là trợ lý quan hệ xã hộicủa Tần Hoài.
“Cảm ơn. Tôi sẽ chú ý, sẽ không tùy tiện hạ thấp nhâncách của người ta… và sẽ gắng quan hệ hài hòa với anh ấy”
“Tôi không nói anh ấy là người hoàn hảo, vào việc rồicô sẽ biết… anh ấy… anh ấy hơi kỳ dị, tính cách có chút khiếm khuyết. Ai màchẳng thế, ngọc có tỳ vết nhưng vẫn lung linh.”
Na Lan nhớ đến những lần vào trại giam điều tra tâm lý“Trước đây tôi tiếp xúc với nhiều người, họ cũng đều có chút khuyết điểm…”
Phương Văn Đông không nhận ra tâm trạng “gượng gạo”của cô, anh đáp: “Thế thì tốt” Rồi anh lẩm bẩm như nói với chính mình “Mong saoNinh Vũ Hân sẽ không làm phiền cô như đã bám riết Tần Hoài. Hiện giờ tâm trạngcô ấy hết sức cực đoan, tôi cảm thấy thậm chí cô ấy nghĩ bừa cô là…”
“Tình địch?” lúc này Na Lan đã hiểu tại sao lúc ở bếntàu Phương Văn Đông do dự muốn nói gì đó. Cô có thể hinhfdung Ninh Vũ Hân lúcngồi trên xe đã căn vặn Phương Văn Đông sắp đi đón một “quý khách” lai lịch rasao.
“Nhưng chẳng đến mức ấy đâu. Có lẽ tại tôi đã cả nghĩđó thôi” Anh ta thở dài
Na Lan bỗng cảm thấy có lẽ công việc này của mìnhchẳng dễ chịu hơn vào trại giam điều tra tâm lý là mấy.