hoa ẩn trong sương

Chương 14: Hoa Mộc Trong Lửa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời đổ mưa dầm từ canh tư, từng hạt như xuyên qua mái ngói lưu ly của cung Trường Tuyết, vang lên từng tiếng thưa thớt nhưng sâu vào lòng người.

Tuyết Dao đứng trước giá y phục, tay vuốt dọc vạt áo sa mỏng. Vạt áo ấy, chính là tấm lụa trắng nàng mặc hôm yến hội Xuân Nguyệt—đêm mà Triệu Hạo Phong không nói lời nào, nhưng lại ném ánh mắt đầy hàm ý về phía nàng trong suốt canh giờ.

Ký ức ấy, giờ đây lại bùng lên trong tâm trí như một ngọn lửa cháy âm ỉ.

“Nương nương, bên ngoài mưa lớn quá, người định đi đâu giờ này?” Phó Yên Như lo lắng.

“Gió lửa chưa dập, ta đi dạo một vòng… cho đầu óc tỉnh táo.” Nàng cười, nhưng ánh mắt lạnh hơn sương đọng trên cành trúc.

Bên ngoài, hành lang đá ướt đẫm, nước mưa như muốn rửa sạch những bí mật lởn vởn trong từng viên ngói cổ. Tuyết Dao khoác áo choàng mỏng, nhẹ bước về phía Cẩm Thư viện – nơi các bản ghi chép mật từ thời Tiên đế vẫn được niêm phong.

Nàng không đơn độc. Một bóng đen lặng lẽ theo sau, như một cái bóng không rời khỏi ánh lửa.


Trong Tử Thần điện, Triệu Hạo Phong ngồi một mình, rượu trong chén đã cạn nhưng vẫn chưa gọi ai rót thêm. Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt hắn những vệt tối nặng nề. Hắn đang nhớ tới đêm hôm qua—khi nàng đột nhiên hỏi về cái chết của cha.

Câu hỏi ấy, không đơn thuần là khơi lại dĩ vãng. Mà là một lưỡi dao… thọc thẳng vào thứ mà hắn cố giấu kín nhất.

Triệu Hạo Phong đặt chén rượu xuống, đứng dậy. Hắn thay y phục đơn giản, gọi một ám vệ:

“Bảo cung nữ dọn đường. Trẫm đến cung Trường Tuyết.”


Cẩm Thư viện đã đóng từ khi Tiên đế băng hà, nhưng nhờ một chìa khóa từ thời Mộc tướng quân còn sống, Tuyết Dao biết cách lách qua cửa đá cũ phía tây.

Nàng lần tay theo tường, tìm đến giá sách có dấu ấn Mộc gia khắc nhỏ dưới chân kệ. Một tập hồ sơ mục nát hiện ra sau lớp gỗ bụi mờ.

“Bản báo mật về lửa cháy Vũ Hoa viên – năm thứ sáu Vĩnh Xương.”

Ngón tay nàng siết chặt.

Vũ Hoa viên – nơi cha nàng chết cháy trong một đêm không lý do, bị ghi nhận là tai nạn do nô tài sơ suất. Nhưng trong bản báo cáo này…

“Lúc hỏa hoạn xảy ra, phát hiện có dấu hiệu dầu thơm bị pha tạp với long diên hương – hỗn hợp dễ bắt cháy nếu gặp hơi lửa.”

Long diên hương—thứ chỉ xuất hiện trong yến tiệc thượng phẩm của hậu cung.

Lửa bốc lên từ cung đình, nhưng mồi lửa lại từ tay một quý phi?


“Nàng đang tìm gì trong đêm mưa thế này?” Giọng Triệu Hạo Phong vang lên, trầm khàn sau lưng nàng.

Tuyết Dao không quay đầu. “Ngài nên hỏi: thiếp đang tìm lại ai.”

Hắn tiến tới gần, tay đặt lên vai nàng, hơi ấm tỏa ra khiến không gian quanh họ như khép lại. Trong tay nàng vẫn cầm bản báo cáo cũ, ánh mắt nhìn xuống nó không rời.

“Nếu thiếp nói… ngọn lửa năm đó không phải vô tình, thì Hoàng thượng có tin không?”

Triệu Hạo Phong im lặng.

Hắn nhẹ nâng cằm nàng lên, nhìn sâu vào đôi mắt đang cháy như ánh lửa ẩn.

“Trẫm biết nàng sẽ tìm ra. Nhưng cũng biết—một khi tìm được, sẽ không thể quay đầu.”

Giữa Cẩm Thư viện lạnh lẽo, hắn kéo nàng vào lòng. Nụ hôn không nhẹ, không dịu dàng, mà bạo liệt như muốn dập tắt lửa trong nàng. Nhưng càng hôn, lửa càng cháy.

Áo lụa trượt khỏi vai. Nàng không chống cự, cũng không đáp lại hoàn toàn. Chỉ có hơi thở gấp gáp—giữa tiếng mưa và tiếng va chạm của thân thể.

Khi mọi thứ dịu lại, hắn thì thầm bên tai:

“Trẫm không muốn nàng làm hoàng hậu… chỉ để ngồi trên ghế lạnh lẽo. Trẫm muốn nàng, trong lòng, trên tay… và cả dưới trướng của quyền lực.”

Tuyết Dao mở mắt, ánh nhìn mơ hồ. Nhưng trong lòng, một ý niệm đã nhen lên.

Lửa thiêu Vũ Hoa viên năm đó… có khi nào, cũng là một lời cảnh cáo?


Sáng hôm sau, Tuyết Dao ra lệnh cho Phó Yên Như bí mật tìm đến một nô tài cũ từng bị trục xuất khỏi hậu cung năm thứ sáu Vĩnh Xương.

Một người duy nhất, từng bị đày vì… “làm rơi hương long diên” vào tiệc rượu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.