Cung Vị Ương đêm nay im ắng lạ thường. Những phi tần từng nhao nhao vì một ánh nhìn của hoàng đế, giờ đây đều dè chừng mỗi lần nhắc đến cái tên Tuyết Dao.
Không phải vì nàng được sủng ái—mà vì nàng khiến người ta không dám coi thường.
Tuyết Dao đang ngồi trong nội thất cung Trường Tuyết, trước mặt là một bát nước hồng đào do Phó Yên Như vừa sắc xong. Mùi thơm thanh ngọt bay nhẹ, nhưng không át được mùi thảo dược mạnh mẽ ẩn dưới.
Nàng nở nụ cười dịu dàng, tay khuấy đều chén nước:
“Đây là vị nô tài năm xưa sao?”
Phó Yên Như gật đầu, mắt vẫn nhìn về phía người đang quỳ ngoài rèm.
Lão nô nhân kia, tóc đã bạc, lưng còng, từng là người giữ hương trong Vũ Hoa viên. Bị đày khỏi cung vào năm thứ sáu Vĩnh Xương, không ai còn nhớ tên. Nhưng khi Tuyết Dao nhắc đến long diên hương—hắn lập tức run lên.
“Lão… lão bị oan… năm đó là do... có người lệnh đem thứ hương đó rải quanh tiệc của Mộc tướng quân…”
Tuyết Dao đặt chén xuống, mắt nàng không còn dịu dàng:
“Ngươi nhớ được là ai?”
Lão ta run rẩy, lắp bắp: “Là… một phi tử họ Doãn… có mang hoa tai ngọc lam, thường lui tới Cẩm Tú điện.”
Tuyết Dao sững người. Doãn quý tần—mẹ ruột của Nhã quý nhân.
Một lưỡi dao, tưởng đã gỉ sét sau từng ấy năm, giờ lại lóe sáng nơi ngực nàng.
Tại Thái Y viện, Triệu Hạo Phong đang nghe báo lại tin Tuyết Dao lén gặp người bị đày cũ.
Hắn không tức giận. Ngược lại, khóe môi hắn khẽ nhếch lên:
“Nàng bắt đầu rồi…”
Nội gián bên cạnh nàng không ít, nhưng hắn không cắt đứt. Hắn để nàng đào sâu. Để nàng tự tay moi trái tim máu me của hoàng cung này, rồi… sẽ đến lúc, không còn lối lui.
Đêm đó, Tuyết Dao cho triệu Nhã quý nhân đến cung Trường Tuyết, lấy cớ hỏi chuyện hoa cúc trắng đang rộ trong ngự uyển.
Nhã quý nhân đến trong tâm thế kiêu ngạo như mọi khi, áo choàng mỏng, môi son rực.
“Dao muội, đột nhiên gọi tỷ đến thế này, là có chuyện gì?”
Tuyết Dao mỉm cười, rót chén hồng đào cho nàng ta:
“Chỉ là muốn hỏi... tỷ có thích mùi long diên hương không?”
Chén trà trong tay Nhã quý nhân khựng lại một chút. Tuy rất nhanh, nhưng đủ để ánh mắt Tuyết Dao bắt được tia dao động mờ mịt ấy.
“Muội hỏi kỳ lạ thật, mùi đó xưa nay ít dùng, dễ cháy, đâu hợp trong cung?”
“Vậy sao? Nhưng... mẫu thân tỷ lại từng dùng nó trong một bữa tiệc long trọng. Bữa tiệc cuối cùng mà phụ thân thiếp được dự.”
Không khí đột ngột lặng như tờ.
Tuyết Dao đặt chén trà xuống, ánh mắt không giấu nổi sự sắc lạnh:
“Nếu thiếp nói… thiếp sẽ lật lại vụ án Vũ Hoa viên, thì tỷ sẽ chọn bên nào?”
Nhã quý nhân cười nhạt, nhưng ánh mắt bắt đầu hiện gợn sóng. Nàng ta hiểu—Tuyết Dao đã biết.
Nhưng thay vì nổi giận, nàng ta đứng dậy, bước tới gần Tuyết Dao, tay khẽ vuốt ve dải lụa trên vai nàng:
“Dao muội... dù muội có lật cả thiên địa này lên, cũng đừng quên, đây là hậu cung. Không phải nơi của công lý.”
Giọng nói như mơn trớn, nhưng lại như lưỡi kiếm chọc thẳng vào tim. Cả hai đối diện nhau—nụ cười nhẹ, ánh mắt lạnh, lòng người sâu hơn đáy hồ.
Khi Nhã quý nhân rời đi, Triệu Hạo Phong đã đứng chờ sẵn ở cổng Trường Tuyết.
Hắn không lên tiếng. Tuyết Dao bước ra, ánh mắt giao với hắn chỉ một thoáng, nhưng hiểu trọn vẹn.
Hắn nắm tay nàng, kéo về nội điện.
Không cần lời hỏi han, không cần cử chỉ êm dịu. Chỉ có nhu cầu chiếm hữu bộc phát sau một đêm căng như tơ.
Nàng không phản kháng, cũng không thuận theo hoàn toàn. Thân thể họ quấn lấy nhau giữa đệm gấm, tiếng thở gấp xen lẫn tiếng mưa rả rích ngoài hiên.
“Trẫm sẽ không ngăn nàng… nhưng cũng sẽ không cứu nàng đâu, Dao Nhi.”
Tuyết Dao cắn nhẹ vào cổ hắn, thì thầm:
“Thiếp không cần ai cứu... chỉ cần có quyền giết.”
Ánh mắt Triệu Hạo Phong lóe sáng, vừa nồng nhiệt, vừa đáng sợ. Trong lúc thân thể họ quyện chặt nhau, một trận bão khác cũng đang cuộn lên dưới lớp gấm hoa đẫm hơi thở đêm.