Gió đầu thu tràn về qua dãy hành lang ngọc thạch, mang theo mùi trầm xưa lặng lẽ, hòa quyện cùng hương hoa sót lại nơi vạt áo lụa. Cung Trường Tuyết sáng hôm nay được chải chuốt khác thường. Cửa rèm gấm vén cao, đài gương lau bóng, từng nô tỳ cung nữ đều vận lễ phục chỉn chu—bởi một người sắp đến.
Không phải hoàng thượng.
Mà là một người còn khiến người trong cung e dè hơn: Hoàng thái hậu.
Tuyết Dao không ngạc nhiên. Sau những động tĩnh gần đây của nàng, người phía sau Nhã quý nhân chắc chắn không thể ngồi yên. Và thái hậu—vốn là cây cổ thụ mọc giữa đáy cung, tán rộng như trời, gốc rễ ăn sâu không ai dám đụng—nay đã giáng chiêu đầu tiên.
Tiếng sáo trúc vang lên khẽ khàng từ sâu trong hoa viên. Tuyết Dao đứng đợi dưới bóng liễu, mái tóc xõa nhẹ, không búi cầu kỳ. Nàng chọn cho mình y phục trắng viền xanh mực, giản dị đến mức như không thuộc về chốn hậu cung lộng lẫy này.
Thái hậu đến cùng ba vị thái giám già nhất trong nội đình, ánh mắt như thấu ba đời người đối diện.
"Ngươi là nữ nhi nhà Mộc Tướng năm xưa?"
Tuyết Dao cúi đầu, giọng mượt như lụa:
"Dạ, tiện thiếp là Tuyết Dao, là thiếp của hoàng thượng – cũng là huyết mạch cuối cùng của Mộc gia."
Một tia sáng mỏng thoáng lướt qua mắt thái hậu.
“Ngươi không giống mẫu thân ngươi... nàng ấy xưa kia từng cười trước bản cung như thể muốn lật đổ cả thiên hạ này.”
Tuyết Dao ngước lên, không né tránh:
“Vậy thì hôm nay, thiếp sẽ học cách mỉm cười giống bà.”
Không khí như ngưng lại một khắc. Rồi thái hậu cười, tiếng cười ấy vang lên như chuông đồng lạnh lẽo:
“Ngươi quả thực có cốt cách. Nhưng nhớ kỹ, nơi này không phải nơi để dốc hết tâm can ra giữa ngày.”
Bà quay đi, tay áo phất nhẹ, để lại hương lan già pha mùi sâm lâu năm—mùi của người từng giết không biết bao nhiêu nữ nhân trong im lặng.
Chiều hôm đó, khi nắng đổ qua cửa gấm, Tuyết Dao ngồi bên án thư, châm lửa cho một thỏi hương xưa. Mùi thơm bốc lên, không phải long diên hương nguy hiểm, mà là vân hương tím, một loại hương dùng khi... muốn khơi gợi dục vọng trong câm lặng.
Bên ngoài, Triệu Hạo Phong đã bước vào, ánh mắt phức tạp như thường lệ, nhưng cơ thể lại tiến thẳng đến bên nàng, không chút dừng chân.
“Muốn dụ trẫm?”
Nàng cười nhẹ, tay vẫn châm hương:
“Không, thiếp chỉ muốn nhắc bệ hạ nhớ rằng... nữ nhân trong hậu cung, không phải ai cũng đơn thuần cầu sủng.”
Hắn cúi xuống, bàn tay cứng rắn nâng cằm nàng lên.
“Và nàng là loại nào?”
Tuyết Dao không đáp. Nàng kéo nhẹ dải lụa trên cổ, để lộ xương quai xanh thanh mảnh, lấp lánh mồ hôi vì hương nóng. Hắn cúi xuống, siết lấy nàng, không phải bằng tay, mà bằng ý chí của một bậc đế vương không cho phép phản bội nhưng lại khát khao bị khuất phục.
Căn phòng chỉ còn lại tiếng hơi thở, tiếng gấm chạm đất, tiếng giường treo khẽ lung lay...
Đêm muộn, khi Triệu Hạo Phong đã thiếp đi, Tuyết Dao ngồi dậy, khoác một tấm choàng mỏng.
Nàng không ngủ.
Trong tay nàng là một miếng ngọc nhỏ—miếng ngọc tìm thấy trong tay áo của lão nô nhân bị đày, giờ đã vỡ làm đôi, nhưng hoa văn khắc chìm vẫn rõ nét: biểu tượng của phủ Tĩnh quốc công, nơi khởi đầu mọi bí ẩn mà nàng chưa dám chạm đến.
Hương cũ còn vương. Nhưng là vương mùi máu... hay vương hương dục vọng chưa nguôi?
Tuyết Dao nhắm mắt. Đêm mai, nàng sẽ đến Tĩnh phủ—và mở ra cánh cửa mà ngay cả phụ thân nàng năm xưa cũng chưa từng bước qua.