hoa ẩn trong sương

Chương 5: Mồi Nhử Trong Bóng Tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ban đêm ở hoàng cung luôn có mùi gì đó khó tả: không phải mùi gỗ lim, không phải mùi phấn son… mà là mùi của bí mật. Thứ mùi như thể mọi bước chân, mọi hơi thở đều đang bị ai đó rình rập phía sau.

Tuyết Dao tỉnh giấc lúc canh ba. Ngoài sân, cây bạch đàn già rung lên khe khẽ, lá rơi lả tả phủ lên bức tượng đá của vị thần hộ cung đã vỡ mất nửa mặt.

Nàng không bật đèn. Không cần thiết.

“Ngươi đến rồi,” nàng nói, giọng bình thản, như đang chào một người quen cũ.

Bóng người bên cửa sổ khựng lại.

Một nam tử mặc y phục hộ vệ, mặt bịt kín, bước hẳn vào phòng. Dưới ánh sáng nhạt nhòa từ ánh trăng, chỉ thấy một đôi mắt sắc bén như dao khắc.

“Không ngờ… Lệnh phi lại tinh như thế,” hắn cười nhạt.

“Không phải tinh. Chỉ là…” Tuyết Dao đứng dậy, xiêm y mỏng chạm gót chân, giọng nói mơ màng như gió đêm. “Ta quá quen với mùi người sắp giết mình.”

Hắn không phản ứng. Đôi tay chắp sau lưng, ngón tay cử động rất nhẹ – như đang ra ám hiệu cho một ai đó ở phía sau tường.

Tuyết Dao nghiêng đầu, môi cong lên. “Nếu ngươi định dụ ta rời cung, e là chọn sai người.”

“Không phải dụ,” hắn nói, “mà là thử.”

Dứt lời, một mũi ám khí xé gió bay đến. Nhưng ngay trước khi nó kịp chạm vào Tuyết Dao, một chiếc lồng đèn treo trên xà nhà bất ngờ rơi xuống, va trúng dây bẫy mà nàng đã bố trí trước đó. Một tiếng vút khô khốc vang lên, và ngay sau đó là tiếng người rên rỉ ngoài cửa sổ.

Nguyệt Hạ lao vào: “Nương nương! Có người trúng cơ quan!”

Tuyết Dao không quay đầu. Nàng chỉ bước đến gần người áo đen vẫn còn đứng im. Đôi mắt nàng nhìn hắn như soi thấu da thịt, như nhìn xuyên qua mặt nạ mà hắn mang.

“Ngươi làm việc cho ai?” nàng hỏi.

Hắn im lặng. Một tia dao động nhỏ hiện lên nơi khóe mắt.

Rồi hắn đột ngột quỳ xuống.

“Thần là người của Trung Xá Lệnh – phái đến để giám sát động tĩnh nội cung. Xin Lệnh phi thứ tội mạo phạm.”

Tuyết Dao cười khẽ, lùi về sau một bước: “Ngươi có thể đâm ta. Nhưng lại chọn quỳ. Vì sao?”

“Vì… người khiến ta nhớ tới một người từng là nữ nhân quyền lực nhất chốn cung đình này.”

Tuyết Dao hơi sững người. “Ý ngươi là… Thừa Phu nhân?”

Hắn không trả lời. Nhưng sự im lặng của hắn là câu xác nhận lớn hơn bất cứ lời nào.

Năm xưa, Thừa Phu nhân – một trong tam phu nhân của tiên đế – từng khuynh đảo triều chính, nắm toàn bộ quyền hậu cục trong tay, trước khi bị ban chết vì tội thao túng thánh chỉ. Ít ai biết rằng bà là… biểu cô của mẹ Tuyết Dao.

Nàng nhắm mắt, lấy một hơi thật sâu. Khi mở mắt ra, tất cả cảm xúc đã bị chôn vào đáy lòng.

“Truyền lệnh về Trung Xá Lệnh: từ giờ… nếu còn muốn giữ được tai mắt trong cung, thì đừng động đến người của ta.”

Người áo đen cúi đầu, rồi biến mất vào bóng tối, không để lại dấu vết nào.

Sáng hôm sau, tin tức về một cung nữ bị trúng độc và chết ngay trong nhà vệ sinh phía tây truyền ra. Không ai biết tên nàng ta. Cũng chẳng ai dám hỏi.

Tuyết Dao ngồi trong vườn sau, tay lần giở những trang sách cũ được gửi từ Thái Thượng viện. Giữa một xấp giấy ngả vàng, nàng rút ra một bức họa – chân dung của một nữ tử đeo mạng che mặt, tay cầm trâm ngọc. Dưới bức họa ghi dòng chữ: “Kẻ khiến đế vương sợ nhất… không phải là hoàng hậu.”

“Người phụ nữ trong tranh là ai vậy ạ?” – Nguyệt Hạ tò mò hỏi.

Tuyết Dao vuốt nhẹ tấm giấy, khẽ mỉm cười.

“Là người đã từng khiến tất cả hậu cung này… không ai dám thở mạnh khi bà đi ngang.”

“Vậy... người muốn trở thành như bà sao?”

Tuyết Dao lắc đầu.

“Không. Ta muốn… mạnh hơn bà. Vì bà thất bại. Còn ta thì không được phép thất bại.”

Tối hôm đó, một chiếc phong thư không ký tên xuất hiện trong hộc bàn Tuyết Dao.

Bên trong chỉ có một tờ giấy:
“Thái hậu đã bắt đầu nghi ngờ ngươi. Đêm mười sáu, đừng uống trà.”

Tuyết Dao siết tờ giấy, ánh mắt lạnh băng như bầu trời trước cơn bão.

Sóng… đã bắt đầu nổi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.