hoa ẩn trong sương

Chương 6: Trà Độc Trong Trăng Máu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm mười sáu – trăng đỏ như máu.

Gió giật từng hồi trên mái điện Thái Hòa, những tấm ngói cong kêu lên lạnh lẽo như tiếng người khóc thầm. Trong Thái Phong viện, Tuyết Dao ngồi trước bàn trà, xiêm y nhẹ như sương, ánh mắt như gương nước phẳng lặng soi trời.

Trên bàn là một ấm trà ngọc bích, được mang đến từ chính cung của Thái hậu. Cung nữ dâng trà là một gương mặt lạ, nói giọng vùng phía bắc – không phải người thường phục vụ trong hậu viện.

Nguyệt Hạ lặng lẽ đứng bên, nhìn chén trà nghi ngút khói như nhìn một nắm độc phấn đang cựa mình trong cốc thủy tinh.

“Thái hậu ban trà… không thể không nhận,” nàng thì thào.

Tuyết Dao gật đầu, tay nâng chén. Đôi môi khẽ chạm miệng cốc – chạm, chứ không uống. Một động tác đẹp như múa, nhưng trong mắt người có ý đồ, nó là lời tuyên chiến đầy kiêu ngạo.

Sau khi cung nữ rời đi, Tuyết Dao ra lệnh: “Đổ trà ra chén ngọc, đem cho lão thái y trong Lục Cục kiểm nghiệm. Đừng để ai biết.”

Nguyệt Hạ cúi người, nhận lệnh, đi nhanh như gió.

Tuyết Dao đứng dậy, bước đến bên cửa sổ. Trăng tròn treo cao, nhưng sắc đỏ như máu cũ khô lại trên vết kiếm. Đêm trăng như thế này, năm xưa mẹ nàng cũng từng uống một chén trà được ban từ Thái hậu – rồi sau đó, một tháng nằm liệt, mãi mãi không bước chân vào hậu cung nữa.

Lịch sử, có lẽ đang lặp lại. Nhưng lần này, nàng không để nó viết lại phần kết.

Nửa canh giờ sau, Nguyệt Hạ quay về, mặt trắng bệch. “Nương nương… trong trà có hạt Lạc Nhân – loại gây tê liệt nội tạng, làm suy yếu khí huyết. Nếu dùng liên tục sẽ mất trí nhớ và nhược thân.”

Tuyết Dao ngồi xuống, rót một chén trà mới – từ ấm riêng trong phòng.

Nàng nhấp một ngụm, rồi nhìn xa xăm: “Không giết ta. Chỉ muốn ta biến thành một con rối.”

Ba ngày sau, lời đồn lan khắp hậu cung: Lệnh phi có dấu hiệu mê man, nói sảng, không thể tiếp khách. Thái hậu đích thân sai người đến thăm bệnh, kèm theo một túi thuốc “an thần”. Lần này, người đưa thuốc là chính Quý phi Doanh Nhã.

Nàng ta ngồi bên mép giường, dịu dàng như một tỷ tỷ chăm sóc muội muội.

“Tuyết Dao, sao muội lại thành ra thế này? Ta nghe tin mà lo lắm.”

Tuyết Dao – nằm trên giường, mái tóc xõa dài, gương mặt tái nhợt – mỉm cười yếu ớt. “Là nhờ sự quan tâm của nương nương, thiếp mới được thế này…”

Doanh Nhã nhìn nàng, đôi mắt phảng phất buồn, như thể lòng thực sự trăn trở.

“Muội nên nhớ, trong cung này, không có ai đơn thuần. Kể cả Thái hậu cũng chỉ là một mắt xích trong một mạng nhện lớn hơn nhiều. Ta không khuyên muội từ bỏ, nhưng… nên biết điểm dừng.”

Tuyết Dao khẽ quay đầu, mắt chạm mắt nàng ta.

“Muội biết. Nhưng nếu ai cũng chọn điểm dừng… thì ai là người tiến đến cuối cùng?

Doanh Nhã cười nhẹ, tay đặt lên mu bàn tay Tuyết Dao – một cái chạm mang màu sắc lạ kỳ, vừa dịu dàng, vừa như ép buộc.

“Ta sẽ chờ xem muội đi được bao xa.”

Tối hôm đó, khi mọi người đều cho rằng Lệnh phi đang ngủ mê, nàng ngồi dậy, thay y phục đen, bước ra khỏi phòng.

Trong lòng tay nàng là một chiếc lọ sứ nhỏ – thuốc giải do chính Lục Cục bào chế, pha theo mẫu từ hạt Lạc Nhân. Nàng đã uống từ ba hôm trước. Sự mê man chỉ là kịch.

Tuyết Dao đến một gian phòng bị bỏ hoang phía tây – nơi từng là kho thảo dược cũ.

Người đã chờ sẵn ở đó: nam tử áo đen – người từng đột nhập Thái Phong viện.

Hắn gỡ mặt nạ. Lần đầu tiên nàng nhìn rõ mặt hắn.

Một dung mạo lãng tử, nhưng đôi mắt đầy dã tâm bị nén lại sau vẻ ung dung.

“Ngươi tên gì?” Tuyết Dao hỏi.

“Phong Chi Dạ.”

“Phong Chi Dạ… gió của đêm?” nàng nhắc lại, hơi mỉm cười.

“Cũng có thể là gió thổi trong lòng người.”

Tuyết Dao không nói nữa. Nàng đưa cho hắn một mảnh giấy viết tay.

Trên đó là sơ đồ của điện Ngọc Diêu – nơi Thái hậu thường họp kín với nhóm lão thần bên ngoài.

“Ta cần ngươi đưa thứ này cho người của Trung Xá Lệnh. Bảo họ… đã đến lúc mở mắt nhìn thật sự ai đang thao túng hậu cung.”

Phong Chi Dạ cầm lấy, ánh mắt sáng lên như thấy một con cờ đen vừa chạm đường ranh chiến thắng.

“Ngươi không sợ ta bán đứng ngươi sao?”

Tuyết Dao bước lùi, ánh trăng chiếu lên vai nàng, tóc buông xuống như nước.

“Nếu ngươi là kẻ bán đứng, ngươi đã không để ta sống sau lần đầu gặp mặt.”

“Còn nếu ngươi là kẻ ngu,” hắn nói, “thì không bao giờ đến được đây.”

Cả hai nhìn nhau. Rồi cùng im lặng, như thể đã ký một khế ước ngầm, không cần phải nói bằng lời.

Trăng máu tan dần sau mái điện.

Một trận chiến âm thầm đã bắt đầu. Không bằng đao kiếm. Mà bằng độc dược, mưu kế và những cặp mắt biết nhìn sâu vào tim người.

Tuyết Dao trở về phòng, ngồi trước gương đồng.

Nàng nhìn chính mình, rồi chạm vào cổ – nơi năm xưa mẹ nàng từng đeo sợi ngọc thạch bị vỡ.

Lần này… không ai làm vỡ được ta nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.