hoa bên vực sâu

Chương 5: Khoảng cách xa vời


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tin đồn về vụ “xô xát ở bãi xe” chưa kịp lắng xuống thì cả khoa lại rộ lên chuyện An Nhiên dám công khai bênh vực Phong. Trong giờ học, cô nghe loáng thoáng vài tiếng xì xào sau lưng:

“Con bé ấy gan nhỉ, dám dây với Phong.”

“Nghe nói cậu ta từng bị kỷ luật cơ mà.”

“Chắc An Nhiên cũng chẳng bình thường…”

Những lời ấy như từng mũi kim châm vào tai. Bạn bè thân thiết cũng bắt đầu tỏ thái độ. Trong giờ ra chơi, Thảo – bạn cùng lớp lâu năm – nắm lấy tay cô, nói nhỏ nhưng dứt khoát:

“Nhiên à, cậu nên tránh xa Phong thì hơn. Người ta nói không sai đâu. Ở gần cậu ta chỉ rước rắc rối.”

An Nhiên khẽ mỉm cười, không đáp. Cô biết Thảo lo cho mình, nhưng trong lòng lại có cảm giác khó tả – như thể càng bị ngăn cản, cô càng muốn hiểu rõ sự thật đằng sau cái vẻ bất cần ấy.

Chiều hôm ấy, An Nhiên vô tình thấy Phong ngồi một mình ở sân sau, nơi hiếm ai lui tới. Anh tựa lưng vào tường, điếu thuốc chưa châm kẹp hờ giữa những ngón tay, ánh mắt xa xăm nhìn vào khoảng trống. Một khung cảnh cô độc đến nghẹn lòng.

Cô đứng yên lặng từ xa, bất giác nhận ra: sau vẻ bướng bỉnh, ngang tàng kia là một sự mệt mỏi sâu kín. Một người mang quá nhiều vết thương, nhưng không bao giờ mở miệng nói ra.

Trong thoáng chốc, An Nhiên thấy trái tim mình rung lên. Không phải thương hại, mà là… một sự đồng cảm lạ lùng.

Cô tiến lại gần, giọng nhẹ như gió:

“Không hút à?”

Phong ngước nhìn, ánh mắt hơi cau lại, rồi bật cười khẽ:

“Cậu theo dõi tôi đấy à?”

“Không.” – An Nhiên lắc đầu, rồi ngồi xuống bậc thềm bên cạnh – “Chỉ là tình cờ đi ngang qua.”

Phong không đáp. Anh xoay điếu thuốc trong tay, cuối cùng nhét lại vào bao, thở dài.

“Người khác thấy tôi chắc đã bỏ chạy từ lâu. Cậu thì cứ thích đến gần.”

An Nhiên mỉm cười:

“Có những thứ người ta nhìn thấy chỉ là bề ngoài. Tôi muốn hiểu thêm… về con người thật của cậu.”

Lời nói ấy khiến Phong thoáng khựng lại. Ánh mắt anh chợt có gì đó như rung động, nhưng nhanh chóng che giấu bằng vẻ lạnh nhạt:

“Ngốc thật. Đừng phí công.”

Anh đứng dậy, bỏ đi, để lại An Nhiên một mình trong khoảng sân chiều ngập nắng. Nhưng thay vì hụt hẫng, cô lại thấy rõ hơn khoảng cách giữa hai người – vừa xa vời, vừa đầy sức hút.

Và chính khoảng cách ấy khiến cô muốn bước thêm một bước, dù biết con đường phía trước không hề dễ dàng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×