Một chiều cuối tuần, An Nhiên đang trên đường về thì vô tình thấy Phong từ cổng trường lao vội ra, vẻ mặt hốt hoảng. Trên tay anh cầm chiếc túi giấy cũ kỹ, bên trong lấp ló lọ thuốc. Sự gấp gáp ấy khiến cô tò mò, liền lặng lẽ đi theo.
Phong rẽ vào con hẻm nhỏ phía sau bệnh viện huyện. Nơi đó, không phải quán xá nhộn nhịp, mà là những căn nhà trọ thấp bé, ẩm mốc. Anh dừng lại trước một cánh cửa gỗ đã bạc màu, khẽ gõ hai tiếng rồi bước vào.
An Nhiên băn khoăn đứng ngoài, định quay đi thì bất chợt nghe thấy giọng người phụ nữ vọng ra, yếu ớt mà dịu dàng:
“Phong à, con lại nghỉ học để đi làm thêm hả? Đừng vất vả quá… mẹ chỉ cần con học hành đàng hoàng thôi.”
Giọng Phong trầm thấp, nhưng run run:
“Mẹ đừng lo. Con lo được. Uống thuốc đi, lát nữa con nấu cháo.”
Khoảnh khắc ấy như xé toang hình ảnh “thằng bất cần” mà cả trường đồn thổi. An Nhiên đứng chết lặng. Thì ra, sau tất cả, Phong chỉ là một cậu con trai gồng mình chống chọi với khó khăn, giấu nỗi đau vào trong.
Bất ngờ, cánh cửa bật mở. Phong bước ra, bắt gặp ánh mắt của cô. Trong giây lát, vẻ mặt anh từ kinh ngạc chuyển sang lạnh lùng, gần như giận dữ:
“Cậu theo dõi tôi?”
An Nhiên lúng túng:
“Tôi… tình cờ đi ngang thôi.”
Phong siết chặt nắm tay, giọng gắt gỏng:
“Cậu thấy gì thì quên hết đi. Đừng kể với ai. Tôi không cần ai thương hại.”
Nói rồi, anh xoay người định bước vào nhà. Nhưng An Nhiên bất giác thốt lên:
“Tôi sẽ không kể đâu. Nhưng… cậu không cần phải một mình gánh hết mọi thứ như thế.”
Phong khựng lại. Sau lưng, ánh nắng cuối ngày trải dài trên con hẻm hẹp, chiếu lên dáng người cô gái nhỏ nhắn nhưng ánh mắt kiên định. Anh không quay lại, chỉ thốt ra một câu khô khốc:
“Đừng xen vào cuộc sống của tôi.”
Cánh cửa đóng sầm. An Nhiên đứng yên, trái tim nghẹn lại. Cô biết mình vừa chạm vào vết thương sâu nhất của anh – bí mật mà Phong đã cố giấu kỹ suốt bấy lâu.
Nhưng cùng lúc đó, một niềm chắc chắn dấy lên trong lòng: cô không thể bỏ mặc con người ấy. Phía sau vẻ ngoài bất cần là một trái tim đầy tổn thương. Và có lẽ, cô chính là người đầu tiên biết được sự thật.