Từ ngày trò chuyện cùng nhau trong thư viện, An Nhiên dần để ý đến Phong nhiều hơn. Không phải kiểu tò mò soi mói như bạn bè vẫn hay làm, mà là một sự quan sát lặng lẽ. Cô nhận ra rằng, giữa những tin đồn hỗn loạn, hình ảnh “kẻ bất cần đời” mà người ta gắn cho anh lại không hoàn toàn trùng khớp với thực tế.
Một lần, trong giờ thể dục, mấy nam sinh lớp bên trêu chọc một bạn yếu đuối, đẩy cậu ta ngã sõng soài xuống sân. Khi mọi người chỉ đứng cười, Phong lại là người bước tới, không nói không rằng, kéo cậu bạn kia dậy. Cử chỉ ấy thô ráp, chẳng hề dịu dàng, nhưng trong ánh mắt lại có một sự cảm thông khó giấu.
An Nhiên đứng từ xa, thấy rõ cảnh đó. Cô mỉm cười, trong lòng khẽ dấy lên một câu hỏi: Liệu có ai khác nhìn thấy khía cạnh này của Phong, ngoài mình?
Một buổi khác, khi cả lớp bàn tán ồn ào, An Nhiên ngồi ghi chép còn Phong gục đầu xuống bàn, giả vờ ngủ. Thầy giáo bất chợt gọi tên anh, cả lớp nhao nhao cười, chắc mẩm sẽ thấy một câu trả lời ngớ ngẩn. Nhưng Phong chậm rãi ngẩng lên, đôi mắt còn vương vẻ lười nhác, rồi trả lời trúng phóc, thậm chí còn phân tích thêm. Cả lớp chết lặng. Vậy mà ngay sau đó, anh lại ngáp dài, cười khẩy:
“Em đoán trúng thôi, thầy ạ.”
Lại một lần nữa, An Nhiên thấy rõ: Phong không hề kém cỏi như người ta nghĩ. Anh chỉ cố tình khoác lên mình chiếc mặt nạ bông đùa, chống đối để khỏi bị ai trông chờ.
Chiều hôm đó, họ lại ngồi trong thư viện. Ánh nắng cuối ngày rọi qua khung cửa, đổ bóng lên trang sách. An Nhiên bất giác hỏi:
“Tại sao cậu luôn giả vờ như mình chẳng quan tâm điều gì? Rõ ràng cậu thông minh, cậu tốt bụng hơn người ta nghĩ nhiều.”
Phong nhìn cô, ánh mắt thoáng lóe lên tia bối rối, rồi lại che giấu bằng nụ cười nhạt:
“Cậu nghĩ nhiều quá rồi. Tôi chỉ không thích rắc rối.”
“Nhưng chính cách cậu làm… mới khiến cậu bị hiểu lầm nhiều hơn.” – An Nhiên khẽ nói.
Phong im lặng rất lâu. Trong khoảnh khắc ấy, sự ngang tàng thường ngày dường như tan biến. Anh tựa người ra sau ghế, giọng nhỏ lại:
“Nếu không giả vờ mạnh mẽ, thì tôi phải làm gì khác? Người ta đâu quan tâm thật ra tôi là ai.”
An Nhiên nhìn anh, lòng chợt nhói lên. Cô muốn nói rằng ít nhất có mình quan tâm, nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười, khẽ lắc đầu.
Từ khoảnh khắc đó, cái nhìn của cô về Phong đã hoàn toàn khác. Không còn là “thanh niên hư hỏng” trong lời đồn, mà là một chàng trai cô độc, dùng lớp vỏ gai góc để che giấu sự yếu đuối bên trong.
Và An Nhiên biết, chính sự thật ấy đã khiến cô ngày càng khó rời mắt khỏi anh.