hoa cau trước ngõ

Chương 2: Cô gái bên bến nước


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, làng quê còn vương chút sương mỏng. Con đường nhỏ dẫn ra bến nước trong veo, hai hàng tre xanh rì rào gió thổi. Nam dậy sớm, bước chân quen thuộc như dẫn anh về nơi ký ức thuở nào.

Bến nước ấy từng là nơi tuổi thơ anh in dấu. Nơi đám trẻ chăn trâu hay ùa ra tắm mát, nơi những cô gái trong làng tụ tập giặt áo, rửa rau, rồi cười khúc khích vang cả một góc trời. Hồi đó, anh vẫn hay giả vờ đi ngang để liếc nhìn một người.

Hôm nay, khi vừa tới nơi, Nam khựng lại. Dưới gốc tre, dáng một cô gái mặc áo bà ba nâu, quần đen giản dị, đang cúi rửa mấy mớ rau xanh. Nước trong bến loang loáng, phản chiếu gương mặt thanh thoát của cô. Làn da trắng mịn, gương mặt dịu dàng, đôi mắt trong sáng – tất cả khiến Nam chợt thấy tim mình nhói một nhịp.

Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt anh. Đôi mắt tròn mở to, ngạc nhiên xen lẫn vui mừng:
— Anh Nam… Anh về rồi sao?

Nam thoáng sững, rồi khẽ mỉm cười. Đúng là cô – Hương, cô gái năm nào từng khiến lòng anh rung động. Cô vẫn vậy, vẫn hiền lành, vẫn mang dáng vẻ mộc mạc mà trong trẻo như ngày xưa.

— Ừ… Anh về rồi. Lâu quá rồi nhỉ. – Nam đáp, giọng trầm ấm nhưng có chút lúng túng.

Hương đặt rổ rau sang một bên, lau tay vào vạt áo, nụ cười bừng sáng như nắng mai:
— Mười năm rồi còn gì. Cứ tưởng anh chẳng về nữa.

Nam nhìn cô, trong lòng dâng lên bao nỗi niềm. Anh muốn hỏi thăm, muốn nói nhiều điều, nhưng cuối cùng chỉ buông một câu thật nhẹ:
— Quê mình vẫn thế… chỉ người là đổi khác.

Hương khẽ cúi mắt, nụ cười vẫn giữ trên môi nhưng đôi má ửng hồng. Nước bến lăn tăn gợn sóng, phản chiếu hai bóng người đứng gần nhau, vừa quen thuộc, vừa xa lạ.

Tiếng trẻ con gọi nhau í ới từ xa vọng lại, phá tan bầu không khí ngập ngừng. Hương nhấc rổ rau, cười khẽ:
— Em phải mang rau về kẻo mẹ đợi. Lát nữa ghé nhà em chơi, cả nhà chắc mừng lắm.

Nam nhìn theo dáng cô bước đi, vạt áo lay động theo gió, lòng anh dấy lên một cảm giác vừa bình yên, vừa man mác. Mười năm, khoảng cách không làm phai nhạt nụ cười ấy. Có lẽ, điều anh tìm kiếm bấy lâu không phải nơi phố thị ồn ào, mà chính là ở bến nước trong lành, với một người con gái giản dị chờ anh từ thuở ban đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×