hoa cau trước ngõ

Chương 3: Bữa cơm quê giản dị


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Nam theo lời Hương, ghé sang nhà cô vào buổi trưa. Căn nhà mái ngói đỏ au nằm nép mình sau rặng cau, vườn trước trồng mấy luống rau xanh, hàng chè tàu tỏa bóng râm mát. Từ ngoài ngõ, anh đã nghe tiếng dao thớt lách cách và mùi thơm của nồi cá kho tỏa ra quyện cùng hương khói bếp rơm.

Bước vào sân, Nam thấy bà Lành – mẹ Hương – đang nhóm bếp. Thấy anh, bà cười hiền, giọng chan chứa tình cảm:
— Ối giời, Nam phải không? Lớn quá rồi, về quê chẳng báo ai cả. Vào đây, ăn với nhà bữa cơm cho ấm!

Nam vội cúi chào, lòng dâng trào cảm xúc khó tả. Cái cách bà Lành chào đón anh chẳng khác nào người thân trở về sau bao năm xa cách.

Trong bếp, Hương đang cặm cụi dọn mâm cơm. Ánh lửa hồng hắt lên gương mặt cô, khiến đôi má hồng thêm ửng. Thấy anh, cô chỉ cười khẽ, đôi mắt sáng long lanh, không nói gì thêm.

Bữa cơm được bày ra trên chiếc mâm gỗ tròn: cá kho làng với thịt ba chỉ mềm thơm, canh cua đồng ngọt mát, rau luộc xanh ngắt chấm cùng mắm tỏi ớt, thêm đĩa cà muối giòn tan. Tất cả đều giản dị, mộc mạc, nhưng sao Nam thấy lòng mình ấm áp lạ thường.

— Ở phố ăn toàn cao lương mĩ vị, chắc chú quen rồi, về đây có khi lại thấy không ngon miệng. – Bà Lành vừa gắp cá cho Nam vừa nói.

Nam lắc đầu, giọng chậm rãi mà chân thành:
— Không đâu ạ. Con đi bao lâu, ăn nhiều thứ, nhưng không gì bằng bữa cơm quê thế này.

Hương ngồi bên, lặng lẽ múc bát canh đặt trước mặt anh. Cử chỉ nhẹ nhàng, khéo léo như một thói quen xưa cũ. Nam nhìn, bất giác lòng tràn ngập cảm giác thân thuộc, như chưa từng có mười năm xa cách.

Trong bữa cơm, câu chuyện xoay quanh chuyện mùa vụ, chuyện bà con làng xóm. Tiếng nói cười giòn tan vang khắp gian bếp nhỏ, khiến Nam thấy lòng bình yên đến lạ. Những bon chen, ồn ã nơi phố thị bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại hương vị quê nhà và tình người đậm đà.

Ăn xong, Nam phụ Hương rửa bát ngoài giếng. Nước giếng trong veo mát lạnh, tiếng gáo dội vang lên như nhịp điệu của ký ức. Hương cúi đầu, mái tóc đen nhánh xõa xuống vai, giọng nhỏ nhẹ:
— Anh về rồi, chắc ở lại lâu chứ?

Nam ngập ngừng một thoáng, rồi khẽ đáp:
— Ừ, lần này… có lẽ anh sẽ ở lại lâu hơn.

Hương khẽ mỉm cười, không nói gì nữa. Chỉ có tiếng nước chảy róc rách hòa vào nắng vàng buổi trưa, như lời hứa ngầm gửi gắm giữa hai người.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×