Trời vừa tang tảng sáng, cả làng đã rộn ràng tiếng gà gáy, tiếng chó sủa vọng từ xa. Nam tỉnh giấc sau một đêm ngủ lại ở quê. Căn phòng nhỏ đơn sơ, mái ngói đã ngả màu, thoảng mùi rơm rạ, khác hẳn với những căn hộ chật chội nơi phố thị.
Anh bước ra sân, hít một hơi thật sâu. Gió sớm mang theo hương lúa chín ngọt lành, xen lẫn mùi hoa cau thoảng bay từ ngõ. Tiếng chim sẻ ríu ran trên cành tre đầu ngõ, như gọi mời anh ra cánh đồng.
Nam đi theo con đường đất đỏ, hai bên là những thửa ruộng lúa vàng óng đang thì con gái. Sương sớm còn vương trên từng bông lúa, long lanh như những hạt ngọc. Ở đằng xa, vài bóng người nông dân lom khom cấy lúa muộn, tiếng nói cười giòn tan vang vọng cả cánh đồng rộng.
Hương cũng đã có mặt từ sớm. Cô mặc bộ áo bà ba nâu, quần đen, tóc vấn gọn gàng, đôi bàn tay thoăn thoắt gom từng bó lúa bị ngả rạp vì mưa đêm qua. Ánh mắt cô sáng, gương mặt phảng phất giọt mồ hôi, nhưng nụ cười thì rạng rỡ.
Thấy Nam lại gần, Hương ngẩng lên, khẽ trêu:
— Người phố quen bàn giấy, liệu có chịu nổi cái nắng đồng quê này không?
Nam bật cười, xắn tay áo:
— Cứ để anh thử xem. Cũng từng lớn lên từ đồng ruộng mà.
Anh lội xuống ruộng, tay còn vụng về nhưng cố bắt chước theo động tác của Hương. Bùn đất dính kín ống quần, bàn tay nhức mỏi, nhưng anh lại thấy vui như chưa từng. Lâu lắm rồi, anh mới có cảm giác mình thật sự thuộc về nơi nào đó.
Hương nhìn anh, nửa cười nửa lắc đầu:
— Vụng về quá. Nhưng… cũng được, lâu dần sẽ quen.
Giọng cô êm như gió, ánh mắt chan chứa sự bao dung. Nam chợt lặng đi, nhận ra rằng chính nơi đồng lúa mênh mông này, giữa cái giản dị, mộc mạc của quê nhà, anh mới có thể thấy lại bóng dáng của tuổi thơ và của tình cảm xưa cũ.
Mặt trời dần lên cao, ánh sáng vàng rót xuống cánh đồng, soi rực những bông lúa nặng trĩu hạt. Tiếng trẻ con chạy lon ton ra đồng, tiếng bà con gọi nhau í ới, hòa thành khúc nhạc quen thuộc của làng quê. Nam đứng giữa khung cảnh ấy, thấy tim mình như được xoa dịu.
Anh quay sang Hương, khẽ nói:
— Lâu rồi, anh mới thấy một buổi sáng bình yên đến thế.
Hương cười, gương mặt hồng lên dưới nắng sớm:
— Quê hương vốn vậy mà, chỉ cần anh chịu mở lòng, sẽ thấy bình yên vẫn luôn ở đây.