Chiều xuống, gió từ cánh đồng lùa vào mát rượi. Sau một ngày theo bà con ra ruộng, Nam trở về với đôi tay dính bùn và tấm lưng rã rời, nhưng trong lòng lại dâng trào một cảm giác lạ lẫm: vừa mệt vừa vui. Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ còn được sống những ngày bình dị như thế này.
Trong sân nhà, Hương đã dọn sẵn mâm cơm chiều. Vẫn chỉ là canh rau tập tàng, dĩa cà pháo muối giòn, thêm con cá rô kho tộ bốc khói nghi ngút. Hương ngồi đó, mái tóc lòa xòa vì gió, ánh mắt chờ đợi. Khi Nam bước vào, cô mỉm cười:
— Ăn cơm đi, chắc anh đói lắm rồi.
Nam nhìn mâm cơm đơn sơ, bất giác nhớ tới bữa ăn nơi phố thị: toàn sơn hào hải vị, nhưng chẳng bao giờ khiến anh thấy ngon miệng như bây giờ. Anh gắp miếng cá, chậm rãi nhai, thấy vị ngọt đậm chan chứa, như mang cả đồng quê vào trong từng thớ thịt.
Ăn xong, cả hai ra ngồi trước hiên nhà. Trăng vừa nhú lên, sáng vằng vặc, trải ánh bạc xuống lối ngõ. Tiếng dế kêu râm ran, tiếng ếch nhái rộn rã bên bờ ao. Nam ngồi lặng im, lòng chợt trào dâng nỗi hoang mang: Anh vốn chỉ định về quê ít ngày rồi sẽ quay lại thành phố. Nhưng giờ đây, mọi thứ nơi này như níu chân anh.
Hương nhìn anh, khẽ cất giọng:
— Nam này, anh định ở quê bao lâu?
Nam ngập ngừng:
— Chắc vài hôm thôi… Ở phố còn nhiều việc dang dở.
Nghe vậy, Hương khẽ cúi đầu, giọng thoảng buồn:
— Ừ, em hiểu. Nhưng… nếu anh thấy mệt mỏi, quê mình luôn có chỗ cho anh dừng chân.
Nam quay sang nhìn cô. Ánh trăng hắt lên gương mặt hiền hòa, đôi mắt trong veo như gói trọn cả tấm chân tình. Những lời Hương nói không phải một lời giữ chân, mà giống một sự mời gọi âm thầm, nhẹ nhàng, để anh tự chọn lựa.
Anh hít một hơi thật sâu, tim bỗng chậm lại. Lần đầu tiên sau nhiều năm, Nam cảm thấy bản thân có thể thật sự buông bỏ, có thể tìm một nơi thuộc về. Và nơi đó, có lẽ đang hiện hữu ngay trước mắt anh, trong ánh nhìn lặng lẽ của cô gái quê hiền lành.
Nam khẽ đáp, giọng trầm ấm:
— Có lẽ… anh sẽ ở lại lâu hơn mình nghĩ.
Hương ngẩng lên, đôi mắt sáng hẳn, nhưng cô chỉ mỉm cười, không nói gì thêm. Chỉ có tiếng trăng rơi trên mái ngói, và nhịp tim của cả hai đang lặng lẽ hòa chung trong một buổi tối bình yên.