hoa cau trước ngõ

Chương 6: Vườn rau nhỏ đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, khi nắng còn chưa lên hết khỏi rặng tre, Nam bị đánh thức bởi tiếng cuốc xới lạch cạch ngoài vườn. Anh bước ra hiên, thấy Hương đang lom khom đào đất, mái tóc xõa lòa xòa dính mồ hôi, dáng người nhỏ bé nhưng rắn rỏi.

— Em làm gì thế? – Nam hỏi, vừa dụi mắt, giọng còn ngái ngủ.

Hương ngẩng lên, cười tươi:
— Em định trồng một mảnh rau nhỏ. Vườn sau nhà đất bỏ không, để vậy phí lắm.

Nam nhìn theo hướng tay cô chỉ, quả thật mảnh đất nhỏ sau nhà chỉ toàn cỏ dại mọc um tùm. Anh chau mày:
— Một mình em làm thế này vất vả lắm. Để anh phụ.

Nói rồi, anh xắn tay áo, chẳng chờ Hương đồng ý, cầm lấy cái cuốc khác. Ban đầu động tác còn vụng về, cuốc trượt lên trượt xuống, đất chẳng vỡ được bao nhiêu. Hương cười khúc khích, nửa trêu nửa động viên:
— Người thành phố không quen tay rồi. Nhưng mà, cứ làm đi, sẽ thấy vui lắm.

Nam thở hổn hển, mồ hôi rịn ra trên trán, nhưng chẳng hiểu sao anh lại thấy lòng nhẹ nhõm. Từng nhát cuốc, từng vốc đất lật lên như đang xới lại ký ức tuổi thơ nơi đồng quê mà anh đã bỏ quên bấy lâu.

Hai người vừa làm vừa trò chuyện. Hương kể về những ngày ở quê, sáng ra đồng, chiều lại vun gốc, tưới rau. Mùa nào thức nấy, chẳng lo thiếu ăn. Cô còn hào hứng nói về việc sẽ trồng rau muống, cải xanh, thêm mấy luống hành, mớ mùi để bữa cơm thêm đậm đà.

Nghe cô kể, Nam bất giác mỉm cười. Ở thành phố, anh từng chạy theo những bữa ăn sang trọng, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới niềm vui tự tay gieo trồng, chăm bón. Giờ đây, một vườn rau nhỏ cũng đủ khiến lòng anh dâng tràn cảm giác mới lạ.

Đến trưa, mảnh đất cỏ dại đã được dọn sạch, chia thành từng luống ngay ngắn. Hương đứng chống cuốc, gương mặt ửng hồng vì nắng, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Nam nhìn cô, bất giác bật thốt:
— Ở đây, mọi thứ đều yên bình. Có lẽ… anh cũng muốn thử gắn bó lâu dài.

Hương thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi chỉ mỉm cười dịu dàng. Cô không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ rắc những hạt giống đầu tiên xuống luống đất mới. Những hạt giống nhỏ bé, như gieo cả một khởi đầu mới.

Nam cúi xuống, cùng cô phủ lớp đất mỏng lên trên. Trong khoảnh khắc ấy, anh chợt nhận ra: có lẽ chính vườn rau nhỏ này sẽ trở thành sợi dây gắn kết anh với mảnh đất quê hương, và cả với người con gái trước mặt.

Ngoài kia, nắng vàng trải dài khắp lối, chim sẻ ríu ran trên cành tre, như chứng kiến một cuộc sống mới đang bắt đầu gieo mầm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×