Trưa hôm ấy, trời oi ả khác thường. Nắng như đổ lửa xuống cánh đồng, mặt đất nóng ran, lá cau trước ngõ héo rũ vì gió Lào thổi hầm hập. Nam và Hương vừa xong việc tưới nước cho vườn rau mới gieo, ai nấy đều mệt nhoài, áo ướt đẫm mồ hôi.
Hương ngẩng nhìn trời, thấy mây đen ùn ùn kéo đến từ phía núi, nụ cười nở trên môi:
— Chắc sắp có mưa rồi, may quá! Vườn rau mới trồng sẽ được tắm mát.
Quả đúng như cô đoán, chỉ ít phút sau, sấm rền vang xa, rồi từng giọt nước nặng hạt rơi xuống, vỡ lách tách trên tàu lá chuối, mái ngói cũ. Cơn mưa rào mùa hạ đến thật nhanh, xối xả và ào ạt.
— Mau vào hiên trú thôi! – Hương gọi lớn.
Nam chạy theo sau, nhưng khi cả hai vừa đứng nép dưới mái hiên, gió thốc mạnh khiến nước mưa hắt tung tóe, làm ướt cả vai áo. Tiếng mưa rơi ào ào, hòa cùng tiếng sấm chớp, tạo nên một bản nhạc dữ dội của thiên nhiên.
Nam nhìn sang Hương, thấy những giọt mưa lấm tấm trên tóc, trên má cô, long lanh như hạt ngọc. Trong khoảnh khắc, trái tim anh khẽ chùng xuống, bồi hồi một cảm giác khó gọi thành tên.
Hương cười, đôi mắt sáng trong:
— Mưa mùa hạ bao giờ cũng vậy, đến nhanh rồi đi nhanh. Nhưng em thích nó, vì sau mưa, trời sẽ trong lành lắm.
Nam lặng lẽ quan sát, thấy nụ cười ấy như ánh nắng sau mưa, xóa tan bao mệt mỏi, phiền muộn trong anh. Anh chợt nhớ những ngày tuổi thơ, cũng từng cùng lũ bạn tắm mưa ngoài đồng, cười vang giữa trời nước trắng xóa. Nhưng nay, đứng bên cạnh Hương, niềm vui ấy mang một ý nghĩa khác – dịu dàng, ấm áp và… có chút rung động lạ lùng.
Một luồng gió mạnh thổi tới, làm Hương khẽ rùng mình. Nam vội cởi áo khoác mỏng đang mặc, choàng lên vai cô. Cô thoáng sững lại, rồi mỉm cười khẽ, nhưng không nói gì. Chỉ có ánh mắt chạm nhau trong im lặng, đủ để cả hai cảm nhận rõ sự ấm áp lan dần.
Cơn mưa kéo dài chừng nửa giờ rồi dần tạnh. Trời lại hửng sáng, mây đen tan nhanh, để lộ vòm trời trong vắt. Hương bước ra hiên, hít một hơi thật sâu:
— Thấy không, mưa đi qua rồi, mọi thứ sạch sẽ và mát lành hẳn.
Nam nhìn theo bóng dáng cô dưới ánh nắng sau mưa, lòng bỗng dâng trào một cảm giác khó kìm. Dường như, giữa khung cảnh mưa rào mùa hạ ấy, anh đã bắt đầu nhận ra: nơi quê bình dị này, cùng với Hương, anh mới thật sự tìm thấy sự bình yên mà bấy lâu nay anh kiếm tìm.