hoa cau trước ngõ

Chương 8: Giếng làng rộn rã


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, khi mặt trời vừa nhú lên khỏi rặng tre, Nam theo Hương ra giếng làng. Đó là cái giếng cổ nằm giữa sân đình, quanh miệng giếng xây bằng những viên gạch đỏ đã mòn vẹt theo năm tháng. Nước giếng trong vắt, mát lạnh, soi rõ cả bóng mây trời.

Từ xa, anh đã nghe tiếng lao xao quen thuộc: tiếng người gọi nhau í ới, tiếng thùng gỗ chạm vào nhau kêu “keng keng”, tiếng nước văng bắn lộp bộp. Mấy bà, mấy chị trong làng quây quần gánh nước, giặt giũ, vừa làm vừa trò chuyện rôm rả. Không khí náo nhiệt, rộn ràng như một chợ nhỏ.

— Nam đấy à? Lâu lắm mới thấy về quê! – Một bác hàng xóm tươi cười chào hỏi.
Nam lễ phép đáp, trong lòng thoáng ấm áp. Bao năm xa quê, anh đã quên mất cái cảm giác gần gũi này – đi đâu cũng có người quen, ai cũng thân tình.

Hương nhanh nhẹn múc nước, đôi tay thoăn thoắt nhưng vẫn kịp xen vào vài câu chuyện với mọi người. Cô được làng xóm yêu mến, ai cũng khen ngoan hiền, chịu thương chịu khó. Nam đứng bên, lặng lẽ quan sát, trong lòng dấy lên một niềm tự hào khó tả.

Anh thử gánh nước theo Hương. Thùng nước nặng trĩu khiến vai anh chao đảo, bước đi loạng choạng. Mấy bà mấy chị cười ồ lên, trêu:
— Người phố chưa quen việc đồng áng rồi!
Nam cũng bật cười theo, nhưng vẫn cố giữ thăng bằng để gánh về đến nhà. Hương nhìn anh, ánh mắt vừa buồn cười vừa thương:
— Anh gánh ít thôi, quen dần rồi sẽ nhẹ hơn.

Sau khi gánh đủ số nước, hai người ngồi nghỉ bên gốc đa già cạnh giếng. Lá đa xào xạc trong gió, bóng râm che mát cả một khoảng rộng. Tiếng trẻ con nô đùa chạy quanh, tiếng bà con trò chuyện rộn ràng khiến không gian thêm sinh động.

Nam ngẩng nhìn tán cây, thở dài nhẹ nhõm:
— Ở thành phố, có khi cả ngày cũng chẳng nói chuyện với ai. Ở đây, chỉ ra giếng thôi mà đã thấy vui đến thế.

Hương mỉm cười, đưa cho anh gói bánh ít mà một bà trong làng vừa dúi cho:
— Quê hương là vậy, tình người chan chứa trong từng điều nhỏ nhặt. Anh ở lâu sẽ quen thôi.

Nam nhận bánh, chợt thấy cổ họng nghèn nghẹn. Bao nhiêu năm bon chen nơi phố xá, anh đã quên mất sự ngọt ngào giản dị này. Giờ đây, bên giếng làng rộn rã, giữa những tiếng cười trong trẻo, anh như được kéo trở lại tuổi thơ, về với những ngày tháng bình yên nhất của đời mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×